Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuối tôi đã cứu cô gái của mình, chưa kịp vui mừng bao , bên ngoài cửa đã vang một tiếng động lớn.
Cánh cửa gỗ c.h.é.m mất một mảng lớn, tôi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của kẻ sát nhân.
Tôi khẽ nhếch mép, giơ ngón giữa phía hắn, hắn không biết, tôi chờ là giây phút này.
Nhân lúc kẻ sát nhân đang c.h.é.m cửa, tôi ra ban công, dùng dây cứu sinh trượt xuống.
Không nhanh không chậm , tôi chờ đến khi kẻ sát nhân cũng trượt xuống theo sợi dây, tăng tốc.
Tôi lao đi theo lộ trình đã định, mãi đến khi vào một con đường nhỏ hẻo lánh dừng lại.
Kẻ sát nhân tôi không nữa, cầm ngược chiếc rìu, chậm rãi bước phía tôi.
Ngay khi hắn sắp đi tới bên cạnh tôi, tôi hét phía một bóng người ở đằng xa:
“Dì Vương, con trai dì muốn g.i.ế.c cháu!”
14
Tôi biết dì Vương hôm nay đi làm ca đêm, con đường này là lối nhà duy nhất của dì ấy, tôi đã dụ kẻ sát nhân đến đây, để hắn đối mặt với dì Vương.
Khi nhìn tin nhắn của dì Vương, tôi ra điểm bất thường, dì Vương thường gửi tin nhắn cho tôi là từng đoạn rất dài, gửi hết một lần gì muốn .
Thế lần này, gì dì ấy gửi cho tôi lại là từng câu một, ngắt quãng, tin nhắn lần này, không phải do dì Vương gửi.
Hơn nữa, tôi cũng biết thiết định vị trên người tôi nằm ở đâu rồi, nó ở một cái móc treo trên điện thoại của tôi.
Đó là một móc treo phiên bản giới hạn do một trò chơi tôi thường chơi tặng, chỉ một số rất ít người chơi công ty game tặng.
Sau khi nhận hàng, tôi đã vui mừng rất , cứ ngỡ mình gặp vận may lớn.
Kết hợp với câu kẻ sát nhân để lại tại trường, kẻ có thể điện thoại của dì Vương, tặng tôi móc treo, và còn trách tôi cướp đồ của hắn, chỉ có một người duy nhất.
Đó là con trai của dì Vương.
Con trai của dì Vương, tôi chưa từng gặp mặt, hắn có vấn đề thần kinh ở lì phòng mình, ngày đêm chơi game không ra ngoài.
Mỗi lần nhắc đến con trai, dì Vương lại sầu não, , dì ấy đã chuyển tình yêu dành cho con trai sang tôi.
Dì Vương , ước gì tôi là con gái dì ấy, đồ của dì ấy là của tôi, đối xử với tôi như …
hành động này, lại con trai dì ấy, người chỉ cách một cánh cửa, nghe hết, dù hắn không muốn ra ngoài, lại càng không muốn người khác cướp mất mình.
, con trai dì Vương đã nảy sinh ý định g.i.ế.c tôi, ghen tỵ vặn vẹo đến cực độ, khiến ngay cả ở chợ đêm hắn cũng muốn g.i.ế.c tôi.
Đối phó với loại người này, tôi báo cảnh sát cũng vô ích, ngay cả khi bắt trước khi ra , hắn cũng sẽ không giam giữ .
Sau khi ra ngoài, hắn vẫn sẽ nhắm vào tôi.
Cách giải quyết duy nhất, là rõ mọi chuyện trước mặt hắn, tôi quay người lại, nhìn kẻ sát nhân đang kinh ngạc, trầm giọng :
“Thứ nhất, tôi không hề như gì anh tưởng tượng, không hề muốn cướp của anh. Thứ hai, tình cảnh này hoàn toàn do anh tự mình gây ra. Nếu anh thật yêu mình đến , thì anh nên bước ra khỏi căn phòng để thay thế vị trí của tôi, chứ không phải nghĩ đến việc g.i.ế.c tôi. Anh làm như , chỉ khiến anh càng thêm đau lòng thôi.”
Kẻ sát nhân chậm rãi kéo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch đã không ánh mặt trời.
Dì Vương vỗ đùi, vứt bỏ chiếc túi xách , hét rồi lao tới giật chiếc rìu khỏi hắn.
Dì ấy giơ , mãi không đánh xuống, cuối , dì ấy ôm chặt con trai mình.
“Là không , ngày trước không nên con thi đại học không mắng con. Bấy nhiêu năm nay, vẫn chìm đắm tự trách và hối hận không thể thoát ra . Con trở thành ra nông nỗi này, đều là lỗi của …”
Khuôn mặt con trai dì Vương không có bất kỳ biểu cảm nào, giọt nước mắt lớn cứ rơi tí tách từ khóe mắt.
Hắn mở miệng, phải một lúc sau ra một câu khàn khàn yếu ớt.
“, con sai rồi.”
15
Cuối , dì Vương đã dẫn con trai mình đi tự thú.
Giết người không thành, tự thú và thái độ , cuối hắn tuyên án hai năm tù treo.
Dì Vương không ngừng rơi lệ, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi xin lỗi, tôi không hề trách dì ấy, ngược lại còn liên tục an ủi.
Bởi cuối tôi đã thay đổi số phận của mình, thoát khỏi quỹ đạo đã định sẵn.
Từ nay sau, cuộc đời tôi sẽ thực thuộc mình, điện thoại ra, bộ phim đã gần kết thúc.
Bạch Cẩn đã nghỉ việc, trở thành một nhà văn nổi tiếng, cảnh quay tại là cô ấy đang biểu tại buổi ký tặng sách.
Lúc này, bài biểu cũng sắp kết thúc.
Một ý nghĩ táo bạo và hoang đường chợt xuất đầu tôi.
“Nâng ly” cô ấy cầm micro, khẽ cất lời.
“Cuối , tôi muốn cảm ơn một người bạn tôi chưa từng gặp mặt. Hạ Nguyệt, cảm ơn bạn.”
Bạch Cẩn ngẩng đầu , chúng tôi cách màn hình nhìn nhau, trên mặt cả hai đều nở nụ cười.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Chúng tôi đồng thời vẫy , thanh tiến trình của bộ phim cũng dần đến cuối.
Giao diện biến mất, tôi mình không thể tìm bộ phim “Lưu Bạch” nữa, Bạch Cẩn đã thoát khỏi cốt truyện sách, bước sang một cuộc đời hoàn toàn .
Còn tôi, cũng đã đón chào một cuộc sống thực , ngẩng đầu , ánh nắng vừa vặn, một tương lai với vô vàn khả năng đang chờ đợi tôi.
– Hết –