Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Hỉ Công công vốn định ngăn cản, ta sợ liên lụy tới Phó Tự, đành ngoan ngoãn mà quỳ.

nay, ta đã là người “có giá”.

Mới nửa canh giờ mà mắt hoa đầu choáng, chẳng biết gì .

Đến lúc tỉnh lại, đã nằm trong phòng của Phó Tự, giật mình tỉnh dậy, suýt lăn khỏi giường.

May mà có người kịp thời giữ lại.

Người chính là Phó Tự.

Khuôn yêu nghiệt của hắn u ám La Sát nơi địa ngục, chẳng biết là ai đụng vận xui của hắn .

“Đốc chủ…”

“Nằm yên , mới ngất xong đã không chịu yên phận.”

À ra người xui xẻo là ta.

dài thế kia, chẳng lẽ đang giận thay trưởng công chúa?

“Nô tài không sao, để nô tài quỳ tiếp đủ thời gian còn lại.”

“Tiền Đa Đa!”

“Ngươi muốn chọc ta tức c.h.ế.t sao?”

Gì cơ?

Sao lại không xưng “ tọa” ?

Cách xưng hô qua lại … nghe có thân mật?

Ta vội chớp lấy thời cơ, hỏi luôn điều canh cánh:

“Đốc chủ, vì sao người lại nói bí mật hoàng thượng?”

“Bí mật gì?”

… ngài vốn không thái giám ấy.”

Phó Tự nheo mắt nhìn ta chằm chằm.

tọa không thái giám , Tiền công công hình chẳng lấy gì làm ngạc nhiên?”

Ta ngạc nhiên từ đời nào còn gì!

“Nô tài lúc kinh ngạc quá độ, hóa đá tại chỗ.”

Phó Tự cười khẽ: “Cái miệng !”

“Vậy sao ngài lại nói ra với hoàng thượng?”

sớm muộn cũng lộ, nói sớm còn hơn, khỏi để sau bị kẻ khác vu là lừa vua.”

Ta hiểu lắm, cũng chẳng quan trọng.

“Trưởng công chúa nói hoàng thượng sẽ tứ hôn ngài và nàng ấy…”

“Không đâu, ta đã từ chối .”

“Sao vậy? Trưởng công chúa cũng khá xinh mà?”

Phó Tự nhìn ta, ánh mắt lạnh băng.

“Bởi vì tọa nam nhân, đặc biệt là loại tiểu thái giám kiều diễm Tiền công công vậy !”

18.

Thuốc Lâm Thái y kê cuối cùng cũng đã uống hết.

Ngoài việc ăn khỏe, buồn , thân thể chẳng có gì bất ổn.

Vậy nên, ta lập tức kế hoạch bỏ trốn lên lịch trình.

Không trốn, chẳng lẽ đợi chết?

Ánh mắt của Phó Tự hôm , khi nói rằng hắn tiểu thái giám, khiến lòng ta lạnh buốt tựa băng.

Không ngờ hắn lại có sở long dương!

Chẳng trách người ta đồn rằng nữ nhân được vào Đốc chủ phủ đều chẳng qua nổi .

Chẳng trách sau ta cùng hắn lăn giường, hắn lại ra lệnh tìm ra bằng được người kia, để tự dạy nàng cách viết chữ “tử”.

Đây đâu ý, mà là chạm vào nghịch lân!

Ta không là nữ cải nam trang, còn lỡ… cùng hắn viên phòng.

Khác gì đang nhảy múa trên nghịch lân của Phó Tự!

Thế nào cũng chẳng thoát khỏi cái chết.

Thừa lúc chân tướng bại lộ, đương nhiên tranh thủ thoát thân!

là, ta đã quên mất điều — Đốc chủ phủ không có mình Phó Tự, còn có Tứ đại hộ pháp.

Ta vác nải leo lên tường, đã đụng ngay Thọ Công công.

“Canh ba nửa , không đâu vậy?”

“Ngắm phong cảnh thôi…”

Thọ Công công vốn không giỏi ăn nói, động thủ. Chẳng buồn phí lời, vài bước nhảy đã tóm ta đặt trước Phúc Công công.

May mà không tới trước Phó Tự!

canh ba, gió đen trăng lạnh.

Vậy mà Phúc Công công ngồi… pha trà.

Cũng đúng thôi, sở của y vốn kỳ quái, nửa uống trà cũng không lạ.

là hai vị bên cạnh — người ngáp dài, người nhẩn nha nhai hạt dưa — tồn tại quá rõ ràng, ta muốn làm ngơ cũng khó.

“Chư vị công công… buổi tối an lành ạ?”

Công công Phúc gật đầu, ta ly trà… lại là trà táo đỏ kỷ tử.

“Ngươi nói .”

…Thái giám uống loại trà ư?

Mà nói cái gì mới được?

Nói Phó Tự là thái giám giả, lại thái giám ?

Hay nói ta đã cùng Phó Tự lăn giường, giờ phá thai xong tính chuồn?

Cảm giác câu nào nói ra cũng đang tự đào huyệt chôn mình.

“Ta… nằm mộng thấy mẫu thân, nên định về quê thăm mộ người.”

ra là vậy.”

“Thiện.”

“Hiếu đạo!”

“Không dẫn Đốc chủ theo cùng à?”

19.

Trái với sự hoảng hốt của ta, bốn vị Phúc – Lộc – Thọ – Hỉ lại bình thản vô cùng.

là lời nói ra… càng lúc càng khiến người run rẩy.

“Ngươi định chơi xong phủi ?”

“Không được đâu! Đã với nhau mà!”

Hồn vía ta bay khỏi xác, vội níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Ta… ta với Đốc chủ đều là nam tử, … trái luân thường đạo lý…”

dứt lời, mấy vị đang hăng say tám liền mất hứng, vứt hạt dưa tản ra bốn phía.

“Tản thôi, hết trò xem .”

“Đốc chủ vậy mà còn vạch trần, đúng là chủ tử vội, thái giám đã gấp!”

còn Thọ Công công ở lại, có lẽ sợ ta lại bỏ trốn, liền lặng lẽ ta trở về Tàng Lan viện mới rời .

Phòng của Phó Tự còn ánh đèn, chẳng rõ là hay thức dậy.

Ta vội lẻn về phòng mình, lại bị hắn bắt quả tang khi đặt chân vào cửa.

“Không chạy à?”

Ta lắc đầu.

Không không muốn, mà là sự không chạy nổi.

muốn níu kéo hy vọng sống sót.

“Đốc chủ, nô tài sự là nam nhân.”

Phó Tự thở dài: “Ngươi nói sao vậy .”

Hắn kéo ta vào lòng, thầm bên tai bằng giọng mê hoặc:

“Vậy tọa liền cùng ngươi… đoạn tụ phen.”

Sau ba tháng, ta lại cùng Phó Tự lăn lộn .

Lần , ta không say, hắn cũng tỉnh táo.

đến khi mây tan mưa tạnh, ta không hiểu tại sao mọi lại thành ra thế .

Bàn Phó Tự mơn man bên hông ta, khiến ta có thẹn thùng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương