Ta vừa  định loạn Tây Bắc trở .
Hoàng thượng mở yến trong cung nghênh tiếp, luận  ban thưởng.
Vàng  châu báu ban  vẫn chưa đủ, Ngài còn muốn ban hôn.
Nói rằng ta có thể thoải mái lựa chọn các thanh niên tài tuấn của Đại Sở, hoặc các hoàng tử trong cung.
Ta nhớ tới đống thư  và lễ đơn Đông cung gửi tới ngay lúc ta hồi kinh, thầm nghĩ Thái tử hẳn cũng là lựa chọn không tệ.
Dù sao thì một nữ tướng nắm binh quyền  yếu như ta, nếu chọn hoàng tử khác, e rằng hoàng thượng và Thái tử đêm ngủ cũng phải gặp ác mộng.
Ta nâng tay  định chỉ  phía Thái tử.
 một tiếng thét vang lên, đóng đinh ta tại :
“Đừng chọn hắn! Tên  Thái tử ấy sau này sẽ g.i.ế.c tỷ đấy!”
Rõ là giọng nữ nũng nịu, vậy mà vang đinh tai nhức óc.
Ta thầm hoảng hốt hồ nghi, mặt vẫn bất động như thường.
Đảo mắt nhìn quanh, thấy mọi người  sắc vẫn nhiên.
Vậy là chỉ mỗi ta nghe được tiếng ấy?
“Hu hu,  Thái tử vô lương tâm! Hắn vốn  yêu thương gì tỷ, hắn chỉ muốn đoạt binh quyền trong tay tỷ thôi! Mỹ nhân tỷ tỷ tốt như này mà không nâng niu, đúng là thứ mắt mù!   lần này cũng tới lượt ta xông pha, ta nhất định phải xoay chuyển kết cục trong !”
Cúi đầu, một cô nương  trắng mảnh mai, tay xoắn khăn, đôi mắt ngấn lệ ngước nhìn ta.
Ánh mắt chạm nhau, giọng nữ nhân kia lại vang lên trong đầu ta:
“Mỹ nhân tỷ tỷ nhìn ta ! Tuyệt đối đừng chọn Thái tử, chọn hắn chi  chọn ‘ tử ’ kia; ít ra thì trong  hắn là kẻ sinh  trung thành với tỷ! Vì tỷ mà cả đời không cưới!”
Thì ra trong mắt nàng, thế giới này chỉ là một cuốn .
Cho nên nàng mới biết được diễn tiến tương lai?
Nàng liếc đầy u oán  phía bên cạnh.
Ta nhìn sang.
Thiếu niên gầy yếu trên xe lăn rộng,  bào đen huyền bí, mày mắt sâu như mực chưa tan,  âm trầm nhìn ta.
Tim ta khẽ run.
Không biết có phải lời cô nương kia cho ta ám thị hay không, mà ta  thấy ánh mắt thiếu niên này quen thuộc lạ lùng, như đã từng gặp ở nơi nào.
Giọng cô nương ấy vẫn không ngừng văng vẳng trong đầu ta:
“Chọn hắn , chọn hắn ! Kịch bản cứu rỗi định mệnh là ta thích nhất!”
“Nếu được mỹ nhân tỷ tỷ chọn,  tử  lần này hẳn sẽ không phát điên khắp nơi,   bị chu di cửu tộc nữa đâu nhỉ?”
Ta vốn biết nghe lời khuyên, bàn tay định chỉ Thái tử  ngoặt sang, chỉ thiếu niên trên xe lăn.
“ muốn gả cho chàng ấy.”
Hiển nhiên mọi người đều không ngờ ta bỏ qua các hoàng tử, chọn một “ tử ” vô danh.
Nghe thấy lựa chọn của ta, Thái tử sững tại , dáng vẻ hồn xiêu phách lạc như thể ta là kẻ phụ tâm, phụ  một tấm xuân .
Hoàng thượng cũng khó tin, nghi hoặc xác nhận lại:
“An nhi, khanh chỉ lệch rồi phải không?”
Ta chau mày.
Chưa đợi ta mở miệng, giọng cô nương  trắng lại vang trong đầu:
“Ối giồi ôi, lại còn An nhi cơ đấy? Lúc cần người ta xông pha sa trường hộ  an dân thì gọi là Hộ  Đại tướng quân; tới khi muốn lấy lại binh quyền, thấy người ta là nữ nhi, phải vào hậu trạch an phận, lại gọi là An nhi.”
Nghe , rốt cuộc ta cũng hiểu được có điều gì không ổn.
Mẫu thân đặt tên ta là Lạc Trường An, ước nguyện  huynh nơi  thùy được  an, bách tính thiên hạ an ổn dài lâu.
Âu đó là thiên mệnh của Lạc thị chúng ta.
 huynh tử trận, Lạc gia vẫn còn một Lạc Trường An.
Năm ấy ta nhận lệnh lúc  gia lâm nguy, hoàng thượng mắt đỏ hoe, trịnh  xưng một tiếng “Lạc tướng quân”.
Ta  gánh vác  trách trấn thủ  cương.
Ba năm giá rét gió sương, cát bụi sa trường mù mịt, ta đều vượt qua.
Mà giờ, đúng như giọng cô nương kia nói, tiếng gọi “An nhi” này dường như muốn dìm ta vào hậu trạch của một hoàng tộc tông thân nào đó.
“Không lệch ạ.”
Ta vững giọng, “ quân vụ bề bộn, trong tướng phủ  thiếu một nam chủ nhân khéo quán xuyến việc nhà,  rõ vị  tử đây có  lòng không?”
Hoàng thượng nghe , sắc mặt trầm hẳn.
Ta vừa  định loạn Tây Bắc trở .
Hoàng thượng mở yến trong cung nghênh tiếp, luận  ban thưởng.
Vàng  châu báu ban  vẫn chưa đủ, Ngài còn muốn ban hôn.
Nói rằng ta có thể thoải mái lựa chọn các thanh niên tài tuấn của Đại Sở, hoặc các hoàng tử trong cung.
Ta nhớ tới đống thư  và lễ đơn Đông cung gửi tới ngay lúc ta hồi kinh, thầm nghĩ Thái tử hẳn cũng là lựa chọn không tệ.
Dù sao thì một nữ tướng nắm binh quyền  yếu như ta, nếu chọn hoàng tử khác, e rằng hoàng thượng và Thái tử đêm ngủ cũng phải gặp ác mộng.
Ta nâng tay  định chỉ  phía Thái tử.
 một tiếng thét vang lên, đóng đinh ta tại :
“Đừng chọn hắn! Tên  Thái tử ấy sau này sẽ g.i.ế.c tỷ đấy!”
Rõ là giọng nữ nũng nịu, vậy mà vang đinh tai nhức óc.
Ta thầm hoảng hốt hồ nghi, mặt vẫn bất động như thường.
Đảo mắt nhìn quanh, thấy mọi người  sắc vẫn nhiên.
Vậy là chỉ mỗi ta nghe được tiếng ấy?
“Hu hu,  Thái tử vô lương tâm! Hắn vốn  yêu thương gì tỷ, hắn chỉ muốn đoạt binh quyền trong tay tỷ thôi! Mỹ nhân tỷ tỷ tốt như này mà không nâng niu, đúng là thứ mắt mù!   lần này cũng tới lượt ta xông pha, ta nhất định phải xoay chuyển kết cục trong !”
Cúi đầu, một cô nương  trắng mảnh mai, tay xoắn khăn, đôi mắt ngấn lệ ngước nhìn ta.
Ánh mắt chạm nhau, giọng nữ nhân kia lại vang lên trong đầu ta:
“Mỹ nhân tỷ tỷ nhìn ta ! Tuyệt đối đừng chọn Thái tử, chọn hắn chi  chọn ‘ tử ’ kia; ít ra thì trong  hắn là kẻ sinh  trung thành với tỷ! Vì tỷ mà cả đời không cưới!”
Thì ra trong mắt nàng, thế giới này chỉ là một cuốn .
Cho nên nàng mới biết được diễn tiến tương lai?
Nàng liếc đầy u oán  phía bên cạnh.
Ta nhìn sang.
Thiếu niên gầy yếu trên xe lăn rộng,  bào đen huyền bí, mày mắt sâu như mực chưa tan,  âm trầm nhìn ta.
Tim ta khẽ run.
Không biết có phải lời cô nương kia cho ta ám thị hay không, mà ta  thấy ánh mắt thiếu niên này quen thuộc lạ lùng, như đã từng gặp ở nơi nào.
Giọng cô nương ấy vẫn không ngừng văng vẳng trong đầu ta:
“Chọn hắn , chọn hắn ! Kịch bản cứu rỗi định mệnh là ta thích nhất!”
“Nếu được mỹ nhân tỷ tỷ chọn,  tử  lần này hẳn sẽ không phát điên khắp nơi,   bị chu di cửu tộc nữa đâu nhỉ?”
Ta vốn biết nghe lời khuyên, bàn tay định chỉ Thái tử  ngoặt sang, chỉ thiếu niên trên xe lăn.
“ muốn gả cho chàng ấy.”
Hiển nhiên mọi người đều không ngờ ta bỏ qua các hoàng tử, chọn một “ tử ” vô danh.
Nghe thấy lựa chọn của ta, Thái tử sững tại , dáng vẻ hồn xiêu phách lạc như thể ta là kẻ phụ tâm, phụ  một tấm xuân .
Hoàng thượng cũng khó tin, nghi hoặc xác nhận lại:
“An nhi, khanh chỉ lệch rồi phải không?”
Ta chau mày.
Chưa đợi ta mở miệng, giọng cô nương  trắng lại vang trong đầu:
“Ối giồi ôi, lại còn An nhi cơ đấy? Lúc cần người ta xông pha sa trường hộ  an dân thì gọi là Hộ  Đại tướng quân; tới khi muốn lấy lại binh quyền, thấy người ta là nữ nhi, phải vào hậu trạch an phận, lại gọi là An nhi.”
Nghe , rốt cuộc ta cũng hiểu được có điều gì không ổn.
Mẫu thân đặt tên ta là Lạc Trường An, ước nguyện  huynh nơi  thùy được  an, bách tính thiên hạ an ổn dài lâu.
Âu đó là thiên mệnh của Lạc thị chúng ta.
 huynh tử trận, Lạc gia vẫn còn một Lạc Trường An.
Năm ấy ta nhận lệnh lúc  gia lâm nguy, hoàng thượng mắt đỏ hoe, trịnh  xưng một tiếng “Lạc tướng quân”.
Ta  gánh vác  trách trấn thủ  cương.
Ba năm giá rét gió sương, cát bụi sa trường mù mịt, ta đều vượt qua.
Mà giờ, đúng như giọng cô nương kia nói, tiếng gọi “An nhi” này dường như muốn dìm ta vào hậu trạch của một hoàng tộc tông thân nào đó.
“Không lệch ạ.”
Ta vững giọng, “ quân vụ bề bộn, trong tướng phủ  thiếu một nam chủ nhân khéo quán xuyến việc nhà,  rõ vị  tử đây có  lòng không?”
Hoàng thượng nghe , sắc mặt trầm hẳn.