Chương 3
                        
3
  khôi phục lại yên tĩnh, mẹ tôi hai mắt đẫm lệ, tiến tới ôm tôi: “Con gái bảo bối của mẹ, may mà con  suốt, bằng không mẹ đau lòng muốn chết.”
Tôi kiên nhẫn cùng cha nãy  vẫn trầm mặc trấn an mẹ, sau đó mới trở về phòng.
Bên ngoài, mặt trời vừa ló rạng, ánh  hơi chói  tôi không mở được mắt, giống như thời điểm lần đầu tiên gặp Trịnh Dương.
Khi đó, Trịnh Dương vẫn còn là một tên nhãi mới bước chân vào xã hội, mỗi ngày đều thành thành  , chăm chỉ cần cù đi theo tôi học tập nghiệp vụ.
Nếu  sai  chủ động nhận , thẳng thắn gánh vác trách nhiệm, không hề giống bây , chỉ biết  nhược, nhẫn nại, chịu đựng.
Cũng không giống hiện , vì hư vinh mà đem nhận vơ những thứ không thuộc về mình để đắp  người.
Lúc trước, tôi không tự chủ bị tên ngốc thành  đó hấp dẫn, cũng không biết từ khi nào  anh ta bắt đầu thay đổi.
Xa lạ, thậm chí thời điểm ở cạnh nhau còn  tôi  thấy ngột ngạt khó chịu.
.
Thời gian vội vã trôi qua, tôi cũng dần dần bình tâm lại, khôi phục cuộc sống bình thường.
Cũng may tôi cùng Trịnh Dương hiện  đã không còn  cùng một công ty, tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.
 sớm ngày cuối tuần, tôi bị cô em họ vừa đi du học về lôi đi dạo phố.
Em họ ở bên cạnh líu ríu không ngừng.
Không nghĩ tới thế giới lại nhỏ vậy, không dưng đụng phải mẹ Trịnh Dương.
Bà ta đang đi cùng một cô gái, mặt  hớn hở, nói chuyện liến thoắng.
Vừa nhìn thấy tôi, chỉ nháy mắt ý  của bà ta liền biến , khuôn mặt trở nên lạnh tanh.
Theo bản năng tôi muốn tránh đi.
Tuy không  trở thành người một , nhưng cũng cần để lại mặt mũi cho đối phương.
Nhưng bà ta không định buông tha tôi.
Bà ta  cô gái kia đi đến trước mặt tôi: “Ây dà, Tống Vũ phải không, chỉ vài ngày không gặp, sao lại tiều tuỵ thành cái dạng  rồi?”
Họp hành cùng  việc đến  ăn  ngủ  một dự án lớn có  không tiều tuỵ sao, bà hỏi lạ.
Tôi nhất thời  thấy bây  muốn rời đi cũng không còn dễ dàng nữa.
Miệng mẹ Trịnh Dương không ngừng nói, xỉa thẳng  vào mặt tôi, giới thiệu cho cô gái bên cạnh: “ , đây là bạn gái cũ không biết điều của Trịnh Dương. Nhìn cô ta xem, mới rời khỏi thằng bé vài ngày đã thành cái bộ dáng người không  người quỷ không  quỷ . Cũng may là con  dì còn chưa cưới cô ta vào cửa, cháu mới là người vừa lòng hợp ý dì.”
Cô gái bên cạnh được mẹ Trịnh Dương nói vậy, mỉm .
Cô ta nũng nịu  cánh  mẹ Trịnh, “Dì à, dì đừng nói vậy, phải để lại mặt mũi cho người ta chứ.”
Mẹ Trịnh cao thấp đánh giá tôi: “Cho cô ta mặt mũi, cô ta xứng sao?”
Em họ ở một bên nghe vậy đã nóng máu, giống như giây tiếp theo  đi  tẩn cho hai người kia một trận mềm như bánh dày.
Tôi nhẹ nhàng nắm  em ấy, ý bảo bình tĩnh.
Loại sự tình  cần chính chủ giải quyết, nhờ người khác đứng  giúp, tôi không quen!
Tôi không chút sợ hãi, đối diện với mẹ Trịnh Dương: “Dì à, dì không cần giữ ác ý như vậy với tôi, dù sao, kết hôn không thành cũng không phải   tôi.”
“Không phải  của cô  của ai?  họ Trịnh chúng tôi đón con dâu chứ không rước người ăn không ngồi rồi vào cửa, nói trước quy tắc đã là coi trọng cô rồi. Xem cái dáng vẻ rẻ mạt của cô kìa, con  tôi lúc trước đúng là bị mù mới ưng mắt loại   như cô.” Giọng của bà ta càng ngày càng chói tai, mặt mũi cũng vặn vẹo nhăn nhúm như mướp đắng.
Tôi  khẽ, tôi là  , vậy Trịnh Dương kia chẳng phải  trở thành con rệp ăn bám trên người   à?
Cầm điện thoại, tôi thản nhiên mở miệng nói với người bên kia: “Nghe rõ rồi chứ? Cái anh gọi là giải quyết ổn thỏa là đây sao? Anh  tôi thất vọng quá.”
Không đợi đối phương trả lời, tôi đã cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, điện thoại của mẹ Trịnh Dương vang .
Bà ta cầm điện thoại, đến một chỗ vắng vẻ nói chuyện một lúc, sau đó nổi giận đùng đùng vọt về phía tôi.
Bà ta cào vào cổ tôi: “ dám mách lẻo với con  tao, xem tao gi//ết ch//ết  thế nào, con khố//n.”
Mẹ Trịnh đang tức giận, không hề quan tâm đến phía sau tôi chính là bậc thang cao ngất, bà ta hung tợn đẩy tôi vào chỗ nguy hiểm.
Thời khắc nguy cấp, tôi vận lực toàn thân muốn giãy khỏi bà ta, nhưng lại không đứng vững, ngã ngửa về phía sau.
Cũng may, em họ kịp thời  tôi.
Nhưng mẹ Trịnh Dương  không được may mắn vậy, bà ta theo quán tính đổ người về trước, lăn xuống cầu thang, sau đó ngất đi.
Tôi sợ đến mức ngay lập tức nhìn bốn phía tìm camera.
 nháy mắt nhìn thấy camera, tôi mới  thấy nhẹ nhõm.
Cũng không  để bà ta có cơ hội để vu oan cho tôi rồi ăn vạ đòi tiền.
3
  khôi phục lại yên tĩnh, mẹ tôi hai mắt đẫm lệ, tiến tới ôm tôi: “Con gái bảo bối của mẹ, may mà con  suốt, bằng không mẹ đau lòng muốn chết.”
Tôi kiên nhẫn cùng cha nãy  vẫn trầm mặc trấn an mẹ, sau đó mới trở về phòng.
Bên ngoài, mặt trời vừa ló rạng, ánh  hơi chói  tôi không mở được mắt, giống như thời điểm lần đầu tiên gặp Trịnh Dương.
Khi đó, Trịnh Dương vẫn còn là một tên nhãi mới bước chân vào xã hội, mỗi ngày đều thành thành  , chăm chỉ cần cù đi theo tôi học tập nghiệp vụ.
Nếu  sai  chủ động nhận , thẳng thắn gánh vác trách nhiệm, không hề giống bây , chỉ biết  nhược, nhẫn nại, chịu đựng.
Cũng không giống hiện , vì hư vinh mà đem nhận vơ những thứ không thuộc về mình để đắp  người.
Lúc trước, tôi không tự chủ bị tên ngốc thành  đó hấp dẫn, cũng không biết từ khi nào  anh ta bắt đầu thay đổi.
Xa lạ, thậm chí thời điểm ở cạnh nhau còn  tôi  thấy ngột ngạt khó chịu.
.
Thời gian vội vã trôi qua, tôi cũng dần dần bình tâm lại, khôi phục cuộc sống bình thường.
Cũng may tôi cùng Trịnh Dương hiện  đã không còn  cùng một công ty, tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.
 sớm ngày cuối tuần, tôi bị cô em họ vừa đi du học về lôi đi dạo phố.
Em họ ở bên cạnh líu ríu không ngừng.
Không nghĩ tới thế giới lại nhỏ vậy, không dưng đụng phải mẹ Trịnh Dương.
Bà ta đang đi cùng một cô gái, mặt  hớn hở, nói chuyện liến thoắng.
Vừa nhìn thấy tôi, chỉ nháy mắt ý  của bà ta liền biến , khuôn mặt trở nên lạnh tanh.
Theo bản năng tôi muốn tránh đi.
Tuy không  trở thành người một , nhưng cũng cần để lại mặt mũi cho đối phương.
Nhưng bà ta không định buông tha tôi.
Bà ta  cô gái kia đi đến trước mặt tôi: “Ây dà, Tống Vũ phải không, chỉ vài ngày không gặp, sao lại tiều tuỵ thành cái dạng  rồi?”
Họp hành cùng  việc đến  ăn  ngủ  một dự án lớn có  không tiều tuỵ sao, bà hỏi lạ.
Tôi nhất thời  thấy bây  muốn rời đi cũng không còn dễ dàng nữa.
Miệng mẹ Trịnh Dương không ngừng nói, xỉa thẳng  vào mặt tôi, giới thiệu cho cô gái bên cạnh: “ , đây là bạn gái cũ không biết điều của Trịnh Dương. Nhìn cô ta xem, mới rời khỏi thằng bé vài ngày đã thành cái bộ dáng người không  người quỷ không  quỷ . Cũng may là con  dì còn chưa cưới cô ta vào cửa, cháu mới là người vừa lòng hợp ý dì.”
Cô gái bên cạnh được mẹ Trịnh Dương nói vậy, mỉm .
Cô ta nũng nịu  cánh  mẹ Trịnh, “Dì à, dì đừng nói vậy, phải để lại mặt mũi cho người ta chứ.”
Mẹ Trịnh cao thấp đánh giá tôi: “Cho cô ta mặt mũi, cô ta xứng sao?”
Em họ ở một bên nghe vậy đã nóng máu, giống như giây tiếp theo  đi  tẩn cho hai người kia một trận mềm như bánh dày.
Tôi nhẹ nhàng nắm  em ấy, ý bảo bình tĩnh.
Loại sự tình  cần chính chủ giải quyết, nhờ người khác đứng  giúp, tôi không quen!
Tôi không chút sợ hãi, đối diện với mẹ Trịnh Dương: “Dì à, dì không cần giữ ác ý như vậy với tôi, dù sao, kết hôn không thành cũng không phải   tôi.”
“Không phải  của cô  của ai?  họ Trịnh chúng tôi đón con dâu chứ không rước người ăn không ngồi rồi vào cửa, nói trước quy tắc đã là coi trọng cô rồi. Xem cái dáng vẻ rẻ mạt của cô kìa, con  tôi lúc trước đúng là bị mù mới ưng mắt loại   như cô.” Giọng của bà ta càng ngày càng chói tai, mặt mũi cũng vặn vẹo nhăn nhúm như mướp đắng.
Tôi  khẽ, tôi là  , vậy Trịnh Dương kia chẳng phải  trở thành con rệp ăn bám trên người   à?
Cầm điện thoại, tôi thản nhiên mở miệng nói với người bên kia: “Nghe rõ rồi chứ? Cái anh gọi là giải quyết ổn thỏa là đây sao? Anh  tôi thất vọng quá.”
Không đợi đối phương trả lời, tôi đã cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, điện thoại của mẹ Trịnh Dương vang .
Bà ta cầm điện thoại, đến một chỗ vắng vẻ nói chuyện một lúc, sau đó nổi giận đùng đùng vọt về phía tôi.
Bà ta cào vào cổ tôi: “ dám mách lẻo với con  tao, xem tao gi//ết ch//ết  thế nào, con khố//n.”
Mẹ Trịnh đang tức giận, không hề quan tâm đến phía sau tôi chính là bậc thang cao ngất, bà ta hung tợn đẩy tôi vào chỗ nguy hiểm.
Thời khắc nguy cấp, tôi vận lực toàn thân muốn giãy khỏi bà ta, nhưng lại không đứng vững, ngã ngửa về phía sau.
Cũng may, em họ kịp thời  tôi.
Nhưng mẹ Trịnh Dương  không được may mắn vậy, bà ta theo quán tính đổ người về trước, lăn xuống cầu thang, sau đó ngất đi.
Tôi sợ đến mức ngay lập tức nhìn bốn phía tìm camera.
 nháy mắt nhìn thấy camera, tôi mới  thấy nhẹ nhõm.
Cũng không  để bà ta có cơ hội để vu oan cho tôi rồi ăn vạ đòi tiền.