Giống như phép thuật, hay một điều kỳ diệu nào đó khi m.á.u xanh thấm vào da,  tôi nghe rõ tiếng xương đang rắc rắc mọc lại.
Chỉ trong chốc lát, cổ tay tôi đã lành lặn.
“Oản Oản, tay chị khỏi , đừng buồn .”
Cậu nhe hàm răng đầy  trắng bệch  cười mãn nguyện.
Tim tôi như bị kim đâm, cảm giác nhoi nhói li ti lan khắp cơ thể.
 quan tâm thuần khiết này khiến tôi thấy hơi bối .
Tôi đã quen với  toan tính  lợi ích, không biết đáp lại kiểu thiện ý vô điều kiện này ra .
Lấy lại  thần, tôi bật cười tự giễu, một kẻ chỉ biết cân đo lợi hại như tôi, lại bị một con người cá làm cảm động ư… đúng là trò cười.
“Oản Oản? Oản Oản!”
“Ừm?”
Trong lúc bối , tôi lảng  chuyện khác:
“Lâm Úc, cậu có muốn ra ngoài xem thử không?”
Tôi đã thuê người xây một hồ nước lớn hơn  vườn sau, nối với hệ thống cấp nước tầng hầm.
Nói là cho Lâm Úc ra ngoài nhưng thực ra chỉ là đổi từ cái bể nhỏ  cái hồ chỗ này.
Nhưng cậu vẫn rất vui , chẳng hề tức giận vì bị lừa, cậu chỉ kéo cái đuôi cá tàn tạ bơi múa trong hồ.
“Oản Oản, em vui lắm!  đây giống như một đại dương thu nhỏ vậy!”
Đúng là con cá .
Dưới ánh nắng, chiếc đuôi xương  ánh xanh nhạt. Thoáng chốc, tôi như thấy gần cột sống đuôi phủ một lớp màng hồng mỏng, trong đó các mạch m.á.u nhỏ đang đập.
“Lâm Úc, đuôi em sắp mọc thịt .” – tôi chỉ vào nửa thân dưới của cậu.
Có lẽ lời tôi dọa cậu sững lại, cậu chui lên khỏi nước, giơ đuôi lên ngắm chằm chằm.
Cậu nhìn lâu đến mức tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, thì gương mặt cậu ửng hồng, ngập ngừng nói:
“Em… em cũng thích Oản Oản.”
Chưa kịp phản ứng, cậu đã lặn  đáy hồ, bơi đi xa.
Con cá  này lại lên cơn gì  đây? Tôi không hiểu nổi.
Từ khi có “nhà mới”, cậu ta chẳng muốn  tầng hầm tối tăm lạnh lẽo .
Nên khi tôi bảo quay lại, cậu liền nằm ngay bên chân, giọng mềm mại nũng nịu:
“Oản Oản, em không muốn … trong đó tối quá, em không thích.”
“Em có thể  lại đây được không?”
“Em  ngoan, không trốn, cũng không để ai  hiện đâu. Được không?”
Tôi đồng ý không phải vì mềm lòng,  để dễ kiểm soát hơn.
Tôi tự nhủ như vậy.
Ba tháng sau, tôi bắt đầu dạy cậu bé người cá kiến thức xã hội loài người, tập cho cậu ăn đồ chín.
Lâm Úc rất thông minh, học một biết mười, thậm chí biết dùng điện thoại. Mỗi ngày, cậu nằm bên hồ, xem đại dương  màn hình nhỏ.
Xem phim tài liệu  biển sâu, xem đàn cá bạc tạo xoáy nước biến ảo ánh mắt cậu đầy khát khao.
Khả năng tự lành của người cá quả  đáng nể. Trong ba tháng, tôi tận mắt thấy chiếc đuôi xương dần mọc đầy thịt.
Mái tóc dài xanh băng ngang eo trở nên óng ả, gương mặt gầy gò cũng đầy đặn hơn, lộ ra   hiếm thấy.
Tôi dám chắc, miễn là cậu không cười để lộ hàm răng , nhan sắc này đủ hạ gục bất cứ minh  nào.
“Lâm Úc, để tôi đây mài răng cho cậu nhé.”
Cuối cùng cũng có ngày cậu cười toe toét khoe bộ  dài. Tôi chịu hết nổi, vẫy tay gọi cậu lại.
Ban đầu cậu còn lưỡng lự, nói răng nhọn là biểu tượng của sức mạnh. Nhưng thấy tôi kiên quyết, cậu hỏi:
“ mài răng… Oản Oản  vui hơn không?”
“Vui chứ.” – tôi gật đầu không chút do dự.
“Ahhhh” Cậu há miệng.
Tôi đưa đôi tay đầy tội lỗi của mình vào…
Sau khi mài, Lâm Úc trông  hơn hẳn. Tôi nhìn tác phẩm của mình, tặc lưỡi khen ngợi.
Chỉ là cậu chưa quen, nói năng vừa nhăn mặt vừa ngọng nghịu.
Tôi bị dáng  đó chọc cười. Cậu nhìn tôi đờ đẫn,  cũng cười như .
“Oản Oản cười  .”
Khi thiệp mời dự tiệc thường niên của Viện nghiên cứu được gửi tới, Lâm Úc đang dùng cây mài răng mới để chăm hàm răng trắng  của mình.
Cậu ngậm chiếc phong bì vàng kim, nghiêng đầu, nói ngọng ngịu: “Oản Oản… đi à?”
“Ừ, tối mai.”
Tôi với tay lấy lại, nhưng cậu tránh  một bên.
Hai bên má cậu phồng lên, lớp  khẽ dựng, như một con mèo xù lông.
“Em cũng muốn đi.”
Cậu nhả phong bì ướt sũng, quẫy đuôi hắt nước lên người tôi.
“Không được.”
Tôi lau kính dính nước: “Em còn chẳng có chân, làm …”
Chưa kịp nói hết, Lâm Úc đã lặn  đáy hồ.
Tưởng cậu giận, ai ngờ lát sau, cậu trồi lên, tay cầm một viên ngọc trai hồng xanh từ sau tảng san hô.
“Đừng nói với tôi là…”
Giọng tôi khàn khàn, pha chút bối .
“Tối nay trăng tròn.” – đôi mắt cậu  ánh xanh thẳm trong làn nước tối.
“Em muốn… mọc đôi chân cho Oản Oản.”
Là chuyên gia hàng đầu của Viện nghiên cứu sinh vật phi nhân loại, tôi  thấy nhiều truyền thuyết   .
Sách cổ chép: người cá cả đời chỉ yêu một người, sẵn sàng chịu  đớn lột , trong đêm trăng tròn hóa ra đôi chân.
Tôi chưa  nghĩ một con người cá  yêu mình, ban đầu tôi chỉ nghĩ chẳng  là do lời chúc phúc mơ hồ kia khiến cậu khoan dung với tôi hơn người khác.
Dù , tất cả những gì cậu chịu hôm nay đều vì con người.
Chính con người bắt cậu rời biển, nhốt vào chốn chật hẹp này.
Chính con người lấy đi tự do của cậu.
Ai lại đi yêu kẻ thù của mình?
Vậy  bây giờ, con người cá lẽ ra phải hận loài người tận xương tủy ấy… lại muốn vì tôi chịu  đớn lột , chặt đuôi.
Tôi ngồi xổm , mặt nước phản chiếu gương mặt tái nhợt.
Đôi mắt tôi sáng lên không rõ là vì sợ hay vì phấn khích.
Đây là lòng trung   tình yêu của người cá. Tôi không tin ai có thể từ chối.
“Cậu chắc chứ?”
Tôi nhìn chiếc vây đuôi đang khẽ lay trong dòng nước, ngón tay run nhẹ, cố giữ giọng bình thường:
“Có thể tôi… không hề xứng đáng.”
Tôi cho cậu cơ hội rút lại lời  cậu hối hận, coi như chưa  nói.
Cậu quẫy đuôi, giọng nhẹ tâng như nói em đây chỉ là thổi bong bóng cho Oản Oản vậy thôi, chứ không phải sắp trải  nỗi  khủng khiếp nhất của loài mình.
“Em muốn mọc đôi chân… vì Oản Oản.” – giọng cậu vừa êm vừa kiên định.
Tôi định nói gì đó, nhưng bị ngón tay lạnh lẽo của cậu đặt lên môi.
“Nhưng Oản Oản phải hứa…” – hơi thở cậu mang vị mặn của biển:
“  công… hãy đưa em tới buổi tiệc.”
“Được.”
Giống như phép thuật, hay một điều kỳ diệu nào đó khi m.á.u xanh thấm vào da,  tôi nghe rõ tiếng xương đang rắc rắc mọc lại.
Chỉ trong chốc lát, cổ tay tôi đã lành lặn.
“Oản Oản, tay chị khỏi , đừng buồn .”
Cậu nhe hàm răng đầy  trắng bệch  cười mãn nguyện.
Tim tôi như bị kim đâm, cảm giác nhoi nhói li ti lan khắp cơ thể.
 quan tâm thuần khiết này khiến tôi thấy hơi bối .
Tôi đã quen với  toan tính  lợi ích, không biết đáp lại kiểu thiện ý vô điều kiện này ra .
Lấy lại  thần, tôi bật cười tự giễu, một kẻ chỉ biết cân đo lợi hại như tôi, lại bị một con người cá làm cảm động ư… đúng là trò cười.
“Oản Oản? Oản Oản!”
“Ừm?”
Trong lúc bối , tôi lảng  chuyện khác:
“Lâm Úc, cậu có muốn ra ngoài xem thử không?”
Tôi đã thuê người xây một hồ nước lớn hơn  vườn sau, nối với hệ thống cấp nước tầng hầm.
Nói là cho Lâm Úc ra ngoài nhưng thực ra chỉ là đổi từ cái bể nhỏ  cái hồ chỗ này.
Nhưng cậu vẫn rất vui , chẳng hề tức giận vì bị lừa, cậu chỉ kéo cái đuôi cá tàn tạ bơi múa trong hồ.
“Oản Oản, em vui lắm!  đây giống như một đại dương thu nhỏ vậy!”
Đúng là con cá .
Dưới ánh nắng, chiếc đuôi xương  ánh xanh nhạt. Thoáng chốc, tôi như thấy gần cột sống đuôi phủ một lớp màng hồng mỏng, trong đó các mạch m.á.u nhỏ đang đập.
“Lâm Úc, đuôi em sắp mọc thịt .” – tôi chỉ vào nửa thân dưới của cậu.
Có lẽ lời tôi dọa cậu sững lại, cậu chui lên khỏi nước, giơ đuôi lên ngắm chằm chằm.
Cậu nhìn lâu đến mức tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, thì gương mặt cậu ửng hồng, ngập ngừng nói:
“Em… em cũng thích Oản Oản.”
Chưa kịp phản ứng, cậu đã lặn  đáy hồ, bơi đi xa.
Con cá  này lại lên cơn gì  đây? Tôi không hiểu nổi.
Từ khi có “nhà mới”, cậu ta chẳng muốn  tầng hầm tối tăm lạnh lẽo .
Nên khi tôi bảo quay lại, cậu liền nằm ngay bên chân, giọng mềm mại nũng nịu:
“Oản Oản, em không muốn … trong đó tối quá, em không thích.”
“Em có thể  lại đây được không?”
“Em  ngoan, không trốn, cũng không để ai  hiện đâu. Được không?”
Tôi đồng ý không phải vì mềm lòng,  để dễ kiểm soát hơn.
Tôi tự nhủ như vậy.
Ba tháng sau, tôi bắt đầu dạy cậu bé người cá kiến thức xã hội loài người, tập cho cậu ăn đồ chín.
Lâm Úc rất thông minh, học một biết mười, thậm chí biết dùng điện thoại. Mỗi ngày, cậu nằm bên hồ, xem đại dương  màn hình nhỏ.
Xem phim tài liệu  biển sâu, xem đàn cá bạc tạo xoáy nước biến ảo ánh mắt cậu đầy khát khao.
Khả năng tự lành của người cá quả  đáng nể. Trong ba tháng, tôi tận mắt thấy chiếc đuôi xương dần mọc đầy thịt.
Mái tóc dài xanh băng ngang eo trở nên óng ả, gương mặt gầy gò cũng đầy đặn hơn, lộ ra   hiếm thấy.
Tôi dám chắc, miễn là cậu không cười để lộ hàm răng , nhan sắc này đủ hạ gục bất cứ minh  nào.
“Lâm Úc, để tôi đây mài răng cho cậu nhé.”
Cuối cùng cũng có ngày cậu cười toe toét khoe bộ  dài. Tôi chịu hết nổi, vẫy tay gọi cậu lại.
Ban đầu cậu còn lưỡng lự, nói răng nhọn là biểu tượng của sức mạnh. Nhưng thấy tôi kiên quyết, cậu hỏi:
“ mài răng… Oản Oản  vui hơn không?”
“Vui chứ.” – tôi gật đầu không chút do dự.
“Ahhhh” Cậu há miệng.
Tôi đưa đôi tay đầy tội lỗi của mình vào…
Sau khi mài, Lâm Úc trông  hơn hẳn. Tôi nhìn tác phẩm của mình, tặc lưỡi khen ngợi.
Chỉ là cậu chưa quen, nói năng vừa nhăn mặt vừa ngọng nghịu.
Tôi bị dáng  đó chọc cười. Cậu nhìn tôi đờ đẫn,  cũng cười như .
“Oản Oản cười  .”
Khi thiệp mời dự tiệc thường niên của Viện nghiên cứu được gửi tới, Lâm Úc đang dùng cây mài răng mới để chăm hàm răng trắng  của mình.
Cậu ngậm chiếc phong bì vàng kim, nghiêng đầu, nói ngọng ngịu: “Oản Oản… đi à?”
“Ừ, tối mai.”
Tôi với tay lấy lại, nhưng cậu tránh  một bên.
Hai bên má cậu phồng lên, lớp  khẽ dựng, như một con mèo xù lông.
“Em cũng muốn đi.”
Cậu nhả phong bì ướt sũng, quẫy đuôi hắt nước lên người tôi.
“Không được.”
Tôi lau kính dính nước: “Em còn chẳng có chân, làm …”
Chưa kịp nói hết, Lâm Úc đã lặn  đáy hồ.
Tưởng cậu giận, ai ngờ lát sau, cậu trồi lên, tay cầm một viên ngọc trai hồng xanh từ sau tảng san hô.
“Đừng nói với tôi là…”
Giọng tôi khàn khàn, pha chút bối .
“Tối nay trăng tròn.” – đôi mắt cậu  ánh xanh thẳm trong làn nước tối.
“Em muốn… mọc đôi chân cho Oản Oản.”
Là chuyên gia hàng đầu của Viện nghiên cứu sinh vật phi nhân loại, tôi  thấy nhiều truyền thuyết   .
Sách cổ chép: người cá cả đời chỉ yêu một người, sẵn sàng chịu  đớn lột , trong đêm trăng tròn hóa ra đôi chân.
Tôi chưa  nghĩ một con người cá  yêu mình, ban đầu tôi chỉ nghĩ chẳng  là do lời chúc phúc mơ hồ kia khiến cậu khoan dung với tôi hơn người khác.
Dù , tất cả những gì cậu chịu hôm nay đều vì con người.
Chính con người bắt cậu rời biển, nhốt vào chốn chật hẹp này.
Chính con người lấy đi tự do của cậu.
Ai lại đi yêu kẻ thù của mình?
Vậy  bây giờ, con người cá lẽ ra phải hận loài người tận xương tủy ấy… lại muốn vì tôi chịu  đớn lột , chặt đuôi.
Tôi ngồi xổm , mặt nước phản chiếu gương mặt tái nhợt.
Đôi mắt tôi sáng lên không rõ là vì sợ hay vì phấn khích.
Đây là lòng trung   tình yêu của người cá. Tôi không tin ai có thể từ chối.
“Cậu chắc chứ?”
Tôi nhìn chiếc vây đuôi đang khẽ lay trong dòng nước, ngón tay run nhẹ, cố giữ giọng bình thường:
“Có thể tôi… không hề xứng đáng.”
Tôi cho cậu cơ hội rút lại lời  cậu hối hận, coi như chưa  nói.
Cậu quẫy đuôi, giọng nhẹ tâng như nói em đây chỉ là thổi bong bóng cho Oản Oản vậy thôi, chứ không phải sắp trải  nỗi  khủng khiếp nhất của loài mình.
“Em muốn mọc đôi chân… vì Oản Oản.” – giọng cậu vừa êm vừa kiên định.
Tôi định nói gì đó, nhưng bị ngón tay lạnh lẽo của cậu đặt lên môi.
“Nhưng Oản Oản phải hứa…” – hơi thở cậu mang vị mặn của biển:
“  công… hãy đưa em tới buổi tiệc.”
“Được.”