ta đại hôn Hầu , giữa rèm giường, ta lại gặp người chồng cũ Cố Trầm Chu của mình.
Ta bị chàng cổ đến mặt tía tai, gần như không thở nổi.
Trong mắt Cố Trầm Chu thoáng một tia không nỡ nhưng rồi chàng vẫn buông tay.
Ta chống người dậy, thở không ra hơi, cổ họng lại ngập một vị tanh nồng của máu.
Ta vội lấy tay bụm miệng, chỉ sợ Cố Trầm Chu thấy điều gì khác lạ.
Nhưng Cố Trầm Chu chỉ cười khẩy rồi cúi xuống nhìn xiêm y xộc xệch của ta.
Ta mà không đến thì có phải cô đã lên giường với thằng què đó rồi không?
Trước cô đã phóng đãng đến thế thì ta cũng nên bản chất của cô vốn đê tiện rồi.
Lời của Cố Trầm Chu như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim khiến ta sững sờ quên cả đáp lại.
Trước khi Cố Trầm Chu lên , ta đã quyết cả đời chỉ có mình chàng.
Chúng ta dựng tạm một lễ đơn sơ rồi nên duyên vợ chồng dưới sự chứng kiến của phụ và Cố mẫu.
Không có tam thư lục lễ, chỉ có một tấm chân tình.
Lỡ một mai Cố Trầm Chu gặp chuyện chẳng lành thì ta cũng có thể nối dõi tông cho chàng.
mà lời hẹn ước trọn đời sau những mặn nồng ôm nhau thủ thỉ, phút chốc lại thành phóng đãng trong miệng chàng.
Phu quân tương lai của ta, Yến Hành xe lăn gian , sợ sệt không dám vào.
Cố Trầm Chu bóp cằm ta, cười nhạo: Xem kìa, đó chính là người đàn ông cô chọn để lấy đấy.
Cố Trầm Chu chỉ muốn làm ta bẽ mặt.
Ta ngoan ngoãn nhìn chàng nhưng lời nói lại đầy vẻ châm chọc.
Tướng quân phận gái thuyền quyên như ta gả cho kẻ mày cũng phải theo mày, gả cho lão già cũng phải theo lão già. Chí của cha mẹ cũng là chí của ta, ta đâu dám mình quyết định.
Ta và Cố Trầm Chu đều là con nhà nghèo.
Cha chàng mất sớm, nhà chỉ còn một người mẹ già.
Còn ta phụ nhận nuôi từ nhỏ.
Hai nhà gần nhau nên lâu dần nảy sinh tình cảm.
chàng lên núi săn b.ắ.n đốn củi thì ta ra chợ bán đồ thêu.
Ta còn trẻ khỏe nên trưa thường nấu cơm hai .
Một nhà ta , một mang sang cho nhà Cố Trầm Chu.
chiều, ta giúp chăm sóc mẹ Cố, còn Cố Trầm Chu luôn chừa lại cho ta một gánh củi rồi mới mang gà rừng thỏ rừng ra chợ bán.
mà giờ , ta không đợi chàng từ quân ngũ trở về mà lại sắp lấy người khác.
Cố Trầm Chu như đ.ấ.m vào bịch bông, chỉ lạnh lùng nói: Cô hối hận, đến lúc đó khóc lóc cầu xin ta.
Ta chậm rãi lắc đầu.
Ta không hối hận.
Người sắp c.h.ế.t rồi thì hối hận điều chi?
Cố Trầm Chu chặt nắm đ.ấ.m trong tay áo, cuối cùng nện mạnh xuống đầu giường.
Chàng nhìn ta với đôi mắt ngầu: ! lắm!
Cố Trầm Chu đi rồi Yến Hành mới dám vào.
Cha cậu ấy tử trận sa trường nên Hoàng thượng xót thương mà hôn và cho tập tước.
Nhưng cậu ấy tàn tật từ nhỏ nên dù có tước vị thì kinh đô cũng chẳng có tiếng nói gì.
Cậu ấy cẩn thận lựa lời: Ta… có phải ta đã làm Cố tướng quân không vui không?
Ta đứng dậy giúp cậu ấy tháo chiếc mũ ngọc bị lệch đầu rồi nhẹ giọng nói: Là ta làm Cố tướng quân không vui.
Yến Hành lắc đầu: Tỷ tỷ là người nhất.
Ta nhìn thiếu niên trong gương đồng, cậu ấy giờ mới mười sáu tuổi.
Nét mày còn non nớt và ngây ngô.
Hầu gia, nghỉ ngơi thôi.
Cậu ấy nhìn ta với vẻ bối rối.
Ta mỉm cười: căng thẳng, ta ngủ gian .
Trăng đã lặn về tây, lòng ta cũng dần chùng xuống.
Mối nhân duyên ta mong đợi đã xác định vào nay.
Kinh đô là một cái lồng giam khổng lồ mà cha mẹ ruột đã tay nhốt ta vào trong đó vì Từ Chi.
Khi ta về tướng thăm nhà, Từ Chi gắng gượng với tấm thân bệnh tật ra đón.
Ả ta mắt hoe hoe , dáng vẻ yếu đuối như liễu rủ trong gió mà cúi lạy ta.
Mẹ ta xót con đến nỗi chặt chiếc khăn tay.
Ả ta khóc nức nở: Cảm ơn muội muội đã thay ta gả cho Yến Hầu, chỉ tại thân ta không ra gì, nếu không thì cần gì muội phải chịu khổ thay.
Nói rồi, giọt nước mắt chực chờ mi khẽ rơi xuống.
Lần đầu về tướng, ả cũng tỏ vẻ như .
Vốn là tiệc đoàn viên của gia đình nhưng ả lại nhận là người , không chịu vào bàn.
Cha mẹ và ca ca bỏ mặc ta một bên để dỗ dành đứa con gái nuôi mà họ hết mực yêu chiều.
Giờ , Từ Chi lại giở trò cũ.
Mọi cử chỉ, cảm xúc đều ả tính toán vừa vặn.