Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Tôi rằng những video này vừa được tung ra nhất định sẽ chọc giận công ty .

Cuối video, lão La sẽ tuyên bố thứ Sáu tuần này, lúc tám giờ, anh ấy sẽ tiến một buổi livestream tại quán mì của tôi công bố quan trọng mà anh ấy nắm giữ.

Đương là giả, trong tay chúng tôi hoàn toàn không có cái gọi là quan trọng nào.

Mục đích làm như vậy là để ép công ty ra tay, bọn chúng không biết chúng tôi chỉ là giương đông kích tây.

Trong bọn chúng, một khi lão La công bố trong buổi livestream công ty bọn chúng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Vì vậy, bọn chúng chỉ còn lại một lựa chọn, đó là trước tám giờ thứ Sáu khiến lão La và tôi vĩnh viễn im miệng.

Còn tôi sẽ liên hệ cảnh sát từ trước, tôi không nói tôi sẽ bị tấn công mà lấy thân phận một nạn nhân để án.

Tôi nói với cảnh sát rằng tôi đã được điện thoại đe dọa từ công ty và trước cửa quán tôi có những kẻ khả nghi lảng vảng.

Kết hợp với video của lão La, tôi bày tỏ rất lo lắng cho sự an toàn của bản thân và lão La và yêu cầu cảnh sát bảo vệ chúng tôi thứ sáu.

Cảnh sát đã tiếp đơn án của tôi và cho biết sẽ hết sức coi trọng.

Ba ngày tiếp theo là sự giày vò kéo dài, quán mì của tôi kinh doanh bình thường nhưng tôi có thể cảm được, trong không khí tràn ngập một áp lực vô hình.

Trước cửa quán luôn có bóng dáng lén lút lảng vảng, tôi đoán đó hẳn là người của công ty phái đến theo dõi.

Tôi giả vờ không nhìn thấy mà mỗi ngày tươi đón khách, nấu mì mì, trong lòng lại đang đếm ngược thời gian.

Bảy giờ thứ Sáu, tôi tiễn vị khách cuối cùng, đóng cửa quán sớm, lão La theo đúng hẹn đã đến quán.

Anh ấy trông có vẻ hơi căng thẳng nhưng ánh kiên định: “Cô Tần, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”

Tôi gật đầu rồi chỉ chiếc camera ẩn đã được bố trí sẵn trong bếp sau: “Anh cứ yên tâm, anh La, hôm nay, chúng ta sẽ mời bọn chúng xem một vở kịch hay.”

Chúng tôi ngồi trong quán, lặng lẽ chờ đợi, thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Bảy giờ năm mươi phút, trong con hẻm ngoài quán truyền đến một tràng tiếng bước chân ồn ào.

Đến rồi! Tôi và Lão La nhìn nhau, tim đều đập thình thịch.

Cửa cuốn bị người từ ngoài thô bạo đá mạnh, phát ra tiếng “loảng xoảng” rất lớn.

“Mở cửa! Con nhỏ họ Tần kia! Cút ra cho tao!” Là giọng nói vừa thuộc vừa hung hãn của kiếp trước.

Tôi không động đậy, bọn chúng đá cái, thấy trong không có phản ứng đầu dùng xà beng cạy cửa.

Tiếng kim loại cọ xát chói tai, trong đêm tĩnh mịch càng trở nên đáng sợ, tay Lão La đã đầu run rẩy.

Tuy , ngay lúc đó, ở đầu hẻm kia, đèn cảnh sát chói đột sáng lên, tiếng còi hú vang trời!

“Không được động đậy! Cảnh sát !”

Mười cảnh sát xông ra tóm gọn đám đang chuẩn bị phá cửa xông !

Tôi, lão La và cả đám đều ngớ người ra.

Ban đầu tôi định để đám đập phá quán tôi xong, mới cảnh sát bọn chúng nhưng sao cảnh sát lại phục kích ở sớm thế?

Đám càng kinh hoàng hơn, đạc trong tay rơi lả tả xuống đất, ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống.

Một cảnh sát dẫn đầu đi đến cửa quán tôi, gõ cửa: “Chào cô Tần. Chúng tôi là đội điều tra hình sự của cục công an thành phố, được của quần chúng, nói ở có băng nhóm xã hội đen chuẩn bị thực hiện vi phạm .”

Tôi mở cửa, vẻ mặt khó hiểu: “Cảnh sát đồng chí, tôi không án mà.”

Người cảnh sát dẫn đầu mỉm : “Không phải cô án. Lần này là ý của lãnh đạo chúng tôi.”

Lãnh đạo? Tôi không biết lãnh đạo nào cả?

Lúc này, ông Vương mặc bộ cảnh phục thẳng thớm, chắp tay sau lưng bước ra từ phía sau cảnh sát: “Cô Tần lâu không gặp.”

Tôi nhìn ông Vương đang mặc cảnh phục, phong thái phi phàm trước , não bộ nhất thời có chút chập mạch: “Ông Vương, ông…”

Trên mặt ông hiện lên một nụ hiền hậu pha chút áy náy: “Cô Tần, xin lỗi, tôi chưa nói cho cô biết tôi là đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố.”

Tôi đứng sững tại chỗ, cố gắng tiêu hóa lượng thông khổng lồ này.

ra vị đại gia mà tôi mỗi ngày nước mì, ân cần hỏi han lại là một cảnh sát hình sự tài ba ẩn mình.

“Cảnh sát chúng tôi đã theo dõi công ty đó từ lâu rồi.” Ông Vương ngồi xuống đối diện tôi, chậm rãi kể.

“Từ những năm đầu, đại ca bọn chúng đã là một tên du , phất lên nhờ thu nợ bạo lực. Sau này mạng internet phát triển, hắn mở công ty chuyên đóng gói người nổi tiếng trên mạng nhưng bản chất chiêu trò cũ, không dính đến cờ bạc, mại dâm, ma túy nhưng chuyên làm về cho vay nặng lãi trực tuyến phi pháp và lừa đảo sát heo, lừa gạt không ít người trẻ tuổi.”

“Chúng tôi luôn muốn động đến hắn nhưng tên này vô cùng xảo quyệt, những phạm cốt lõi đều được giấu rất kỹ, sổ sách cũng làm không chê đâu được. Chúng tôi thiếu một đột phá khẩu có thể ‘đóng đinh’ hắn.”

Ánh cảnh sát Vương chuyển sang tôi, mang theo một tia tán thưởng: “Vốn dĩ tôi nghĩ rằng mình sẽ không thể giải quyết được băng nhóm này trước khi về hưu.”

Ông dừng lại một chút, nhắc đến phong thư kia: “Có lẽ là người tốt sẽ được đền đáp. động thiện lương của cô đã thu hút sự nhắm đến của bọn chúng lại vừa hay bị tôi gặp, thế là từ cái đêm cô nhờ tôi quyên góp tiền, tôi đã đầu triển khai kế hoạch cho động ngày hôm nay rồi.”

Tôi chợt vỡ lẽ, ra tôi cứ tưởng kế hoạch của tôi và lão La đã dẫn dụ cảnh sát đến nhưng thực chất chúng tôi mới là một phần trong kế hoạch của cảnh sát.

Chúng tôi là mồi nhử dụ rắn ra khỏi hang, còn ông Vương và đồng nghiệp của ông là những thợ săn đã mai phục sẵn.

“Cô cứ yên tâm, lần này có đám này làm , chúng tôi sẽ sớm xé toạc lớp vỏ bọc ngành công nghiệp đen đằng sau công ty này. Thôi được rồi, tôi phải đi tóm gọn lũ phạm , cô cậu về nghỉ ngơi sớm đi, mai dậy xem tức là được.”

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua khe hở của cửa cuốn, rải xuống những vệt sáng ấm áp.

Tôi mở điện thoại, tức tràn ngập khắp nơi đã xác lời cảnh sát Vương nói, băng nhóm phạm ẩn nấp trong bóng thành phố đã bị tóm gọn một mẻ.

đối tượng cầm đầu như anh Long đều sa lưới với nhiều danh bao gồm tổ chức thế lực xã hội đen, kinh doanh phi pháp, gây rối trật tự công cộng và nhiều khác.

Trong bản , sáu đứa trẻ được giải cứu cũng đã trở về gia đình, được sắp xếp ổn thỏa.

Tôi hít sâu một hơi, kéo cửa quán ra, là mùi khói bếp thuộc nhưng không khí hôm nay lại một chút trong lành của trời quang sau mưa.

Những khách lần lượt đến, những công nhân vệ sinh, công nhân xây dựng gần đó và vài cụ già neo đơn.

Họ không hỏi nhiều mà chỉ lặng lẽ gọi món, ăn xong, mỉm và đặt tiền lên bàn.

Một chàng trai trẻ ăn xong một bát, hơi ngại ngùng hỏi: “Cô , còn mì được không?”

Tôi mỉm gật đầu: “Đương , cứ ăn bao nhiêu tùy thích, no thôi.”

Nhưng anh ấy lại xua tay, móc trong túi ra mười tệ nữa, nghiêm túc đặt tay tôi: “Thôi ạ, lòng tốt của cô, chúng tôi không thể coi là điều hiển . Người tốt nên được đền đáp.”

Tôi nhìn anh ấy mà trong lòng dâng trào dòng nước ấm.

Buổi , ông Vương cởi cảnh phục, lại biến thành ông lão giản dị thuộc, ngồi vị trí thuộc.

“Cho một bát mì Dương Xuân, nhiều lá.” Ông nói với nụ .

Ánh nắng xuyên qua cửa kính nhuộm bát mì đặt trước mặt ông Vương thành màu vàng kim.

Lần này, quán mì của tôi và cuộc đời của tôi đều đã đón chào một tương lai thực sự tươi sáng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương