Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Em còn nhớ con đường đó không, hình nơi anh cõng em nhà.”
“ , em sẽ ở bên người khác chứ?”
“ , mấy hôm nay anh muộn vì không truyền cảm lạnh cho em.”
“ , em nói xem, anh phải sao mới không mất em?”
“Anh cưới em, .”
…
“Anh im lặng một chút được không?”
Trong chờ đèn đỏ, tôi không nhịn nổi mà tiếng.
Người hóa thành người nhiều lời thế sao? Hay chỉ đơn giản do quá nên đầu óc hỏng ?
Anh còn định nói tiếp, chuông điện thoại tôi vang .
đồng nghiệp gọi đến.
“Alo? Chị dâu, tôi hỏi nhà chưa?”
“Hôm nay anh ấy rất nhiều , vẫn khăng khăng đòi đi bộ . Chị dâu à, ngoài trời gió lớn vậy…”
Tôi vừa trả lời đồng nghiệp, vừa liếc qua gương chiếu hậu.
Đôi đào hoa đặc trưng anh thẳng tôi. Ánh đèn ngoài cửa sổ phản chiếu trong anh, rực rỡ cũng tan biến bất cứ nào.
“Anh bao nhiêu vậy, ?”
Cúp điện thoại, tôi lạnh lùng hỏi anh.
“Trời gió lớn thế, gọi taxi cũng không biết sao? Anh chết à?”
…
“Nếu anh chết, em buồn không?”
Giữa chúng tôi một khoảng lặng ngắn ngủi.
Tôi lập tức quay đi, ánh đèn xe lướt qua vạch dành cho người đi bộ. Bên ngoài, những ánh sáng lộng lẫy chẳng bao giờ tràn được không gian trong xe, chỉ để sự rực rỡ lốm đốm.
Anh bật cười khẽ, không bận tâm đến câu trả lời tôi.
“ , anh nhớ, em ghét mùi trên người anh.”
…
Khu cấp cứu đêm khuya vẫn đông đúc người qua .
Khi tôi xong thủ tục, ngủ gục trên ghế chờ.
Anh ngủ mà vẫn nhíu mày.
Dạo anh vẻ tiều tụy hơn trước nhiều, lần đầu tiên tôi nghiêm túc anh vậy.
Kết quả anh mở , vừa thấy tôi, ánh liền hiện ý cười.
Tôi đặt miếng dán hạ trán anh.
Bác sĩ nói không dùng kháng sinh sau khi , đành lấy thuốc nhà.
Nửa đêm chuyện , tôi thật sự bị anh khổ đủ .
Tôi pha nước ấm, mang phòng ngủ.
Vừa chạm trán anh, cảm giác nhiệt độ hạ xuống, không biết phải nhờ miếng dán hạ không.
“ thuốc đi.”
Người đàn ông trước mặt chẳng để lộ chút gì cho thấy mình nặng, ngoan ngoãn thuốc từ tay tôi.
tôi rút tay , anh giữ chặt lấy.
“ .”
Tôi không anh nữa.
Trước đây, chính đôi tôi chìm sâu.
Liệu anh ai cũng dịu dàng vậy không?
Liệu anh luôn khiến người khác nghĩ rằng họ duy nhất?
Anh đưa tay tắt đèn bàn.
Căn phòng bất ngờ chìm bóng tối.
Trước khi tôi kịp phản ứng, anh kéo tôi lòng.