Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Chồng liên đã chết.

Tôi sắp thừa kế khối tài sản hàng tỷ.

Nhưng ngay trong đêm lễ tang, khi tôi ngâm mình trong , luôn cảm thấy có một đôi chằm chằm mình.

Đồng thời, hơn 99 bình luận kiểu “danmaku” (kiểu liên tục, dày đặc) trôi qua trước tôi:

【Oa! của nam chính đã trở lại, nữ chính chằm chằm kìa. Nữ chính đừng có vui mừng lộ liễu như thế chứ.】

【Không thể trách nữ chính . Chồng chết, lại thừa kế khối tài sản khổng lồ, ai khóc nổi?】

【Có lẽ nữ chính vẫn chưa biết, nam chính từng thầm cô ấy lâu. Cuộc nhân liên kết này vốn do anh ấy sắp đặt. Tiếc là lại c.h.ế.t trước cưới.】

【Lúc sống anh ấy rất sâu đậm, khi c.h.ế.t linh vẫn luôn dõi theo nữ chính.】

【Chết rồi vẫn sao!】

Toàn thân tôi cứng đờ, chậm rãi thu mình trong lớp bọt sữa .

1

“Hôm nay là một tốt lành, điều mong ước gì cũng thành…”

tang lễ trở về, tôi thoải mái ngâm mình trong , vô thức ngân nga bài “ Tốt Lành”.

Nhưng đúng lúc , không biết đâu thổi tới một luồng gió lạnh khiến tôi rùng mình.

Không đúng lắm.

Bây giờ là tháng Bảy, không thể lạnh .

Chắc là do điều hòa trung tâm để nhiệt độ quá thấp.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, tôi bỗng sáng rực—99+ dòng đạn bình luận lóa cả tầm .

【Oa, nam chính trở lại rồi! Nữ chính vẫn chưa biết gì.】

【Nữ chính hoàn toàn không biết, nam chính thâm hiểm âm u đến mức nào. Chết rồi cũng là một âm u.】

【Nam chính đã cố tình sắp đặt cuộc nhân để khiến nữ chính lấy mình.】

【Đợi đến khi phách nam chính đủ mạnh, nữ chính sẽ bị giam trong trang viên này cả đời.】

sự là c.h.ế.t rồi vẫn muốn à!】

Tôi ngây người.

Những bong bóng trong dần tan ra, cảnh xuân trước n.g.ự.c mờ mờ ảo ảo.

Tôi có thể thấy dòng bình luận, nhưng không thể thấy của Cố Nam Sinh.

Anh ta thầm tôi ư?

Nhưng rõ ràng nhỏ chúng tôi đã không ưa nhau.

Hồi mẫu giáo, anh ta luôn làm tôi khóc.

Năm lớp 11, để bênh vực “bạch nguyệt quang”, anh ta ném bóng rổ đầu tôi khiến tôi ngất xỉu.

Trước khi kết , tôi tình cờ gặp anh ta trong thang máy, anh ta chế giễu: “ không có tiền đồ, đã thành tiểu thư giả rồi bám theo Lục Hạo, đúng là chó liếm.”

Hôm , tôi bị anh ta mắng đến phát khóc.

Tôi chạy lên sân thượng, nguyền rủa Cố Nam Sinh.

Không ngờ, trước lễ cưới, anh ta sự c.h.ế.t rồi.

May ngay khi hai – Cố kết thông gia, anh ta lập tức dẫn tôi đi đăng ký kết , nhờ tôi mới danh chính ngôn thuận thừa kế trang viên này.

Nếu không… tôi đã bị đuổi đi như một món đồ giả.

Lẽ ra tôi không nên mê tín, nhưng đạn bình luận rõ ràng, bong bóng trong cũng sự chuyển động.

【Oa~ Nam chính trước kia si mê nữ chính bao nhiêu, giờ buông thả bấy nhiêu. Chỉ tiếc là, nam chính vẫn chưa thể chạm nữ chính.】

【Hehe, mong chờ phách nam chính có thể chạm thể xác.】

Tôi ôm lấy bản thân.

Cứ có cảm giác như bị ánh nào dán chặt người.

Xem ra, hôm nay cũng không là “ tốt lành” gì.

Ngay , nội dung của đạn bình luận khiến tôi lạnh cả sống lưng.

【Nữ chính sắp có thể thấy nam chính rồi. Vì cô ấy cũng sẽ chết.】

Cái gì?!

【Năm nữ chính học lớp 9, từng bị bắt cóc, không chịu chuộc. Khi nam chính tìm thấy cô bụng đã bị đ.â.m hai nhát, đưa đến bệnh viện đã quá muộn. Nam chính mời cao nhân, dùng pháp thuật ràng buộc cách* của hai người.】

* Cách là chỉ số sinh ra, số định đoạt cuộc đời mỗi người.

【Nam chính chết, nữ chính cũng không sống bao lâu.】

【Tuy nhiên, của nam chính chưa tuyệt, chỉ cần đưa hung thủ ra pháp luật, nam chính sẽ có thể sống lại, và nữ chính cũng có thể tiếp tục sống. Nếu không, chỉ có thể tồn tại dưới dạng , mãi mãi bị giam giữ nơi đây.】

Ngực tôi đau nhói.

Lúc này mới nhận ra, vì quá sốc tôi đã quên thở.

Tôi khó tránh khỏi bị lay động.

Năm tôi mười tuổi, tìm ruột, tôi sống như một kiến hèn mọn.

căm ghét tôi, trách tôi chiếm chỗ gái của , suốt đánh mắng tôi.

Tôi nghĩ mình là gánh nặng không ai cần.

Cha mẹ ruột bỏ rơi tôi, cha mẹ nuôi hận tôi, vị phu trước đây đương nhiên cũng chọn gái ruột. Nhưng hóa ra… vẫn có một người sẵn sàng hy sinh vì tôi.

Tôi biết Cố Nam Sinh ở đây, hoe đỏ, buồn bã nói: “Chồng ơi—sao anh nỡ bỏ em lại một mình?”

Đạn bình luận bị đứng một lát, rồi lại bùng nổ.

【Hahaha, khóe miệng nam chính co giật dữ dội.】

【Nữ chính lương tâm thức tỉnh rồi sao?】

【Khóc giả quá đi!】

Cứ ngâm mình mãi trong cũng không cách.

Qua dòng bình luận, tôi biết Cố Nam Sinh vẫn luôn ở đây.

Đã bị ràng buộc cách, tôi chẳng có gì giữ ý. Tôi mím môi, lập tức đứng phắt dậy khỏi , cứ thế đường hoàng bước ra ngoài.

Dòng bình luận lại sôi trào.

【Haha! Nam chính quay người đi liền. Vợ mình , có gì không thể ?】

【Nữ chính đừng đùa với lửa, nam chính dù là , sớm muộn cũng sẽ “muốn làm gì làm” .】

2

Tôi lập tức sắp xếp lại suy nghĩ.

Thứ nhất, nếu muốn sống, tôi điều tra ra sự cái c.h.ế.t của Cố Nam Sinh, và đưa hung thủ ra pháp luật.

Thứ hai, tôi không nên đứng ở phía đối lập với Cố Nam Sinh, vì tình cảm chân là điều đáng quý nhất.

Dù tôi từng ghét anh ấy, nhưng khi biết anh từng vì tôi đánh đổi mạng sống, mọi ghét bỏ cũng dần tan biến.

Tình cảm người vốn rất phức tạp.

Không trắng là đen.

Ở giữa có một vùng xám rất lớn.

Một niệm hận, một niệm .

Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, không biết có ảo giác không, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện, nhưng khi tôi kỹ lại biến mất.

Là Cố Nam Sinh!

Nói không sợ là nói dối.

Tôi mở một chai rượu vang Lafite, tự trấn an bản thân.

Tùy chỉnh
Danh sách chương