Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chapter 1

1.

Tôi, Tích, ca sĩ mới nổi. Vì “bám trụ” trên danh hiệu lười biếng quá lâu, quản lý chẳng chẳng rằng tống tôi show thực tế về ăn đang hot rần rần.

ngôi khác: ăn giả, làm bộ ăn, quay xong là nhả ra.

Còn tôi: ăn vụng.

Fan của tôi thi nhau ví tôi như chuột sa chĩnh gạo – vét không còn hạt.

Hôm nay, chúng tôi vẫn ghi hình như thường lệ. Nhưng khi tôi lén “xơi” cơm thứ sáu, thầy – người phụ trách ăn, nổi đóa: “ Tích, cô là quỷ đói đầu thai à?”

Tôi ôm cái không rỗng tuếch, mắt long lanh nhìn thầy: “ thầy biết là em ạ?” Tôi chìa cái lớn ra: “Em thêm được không ạ? Nhớ nén chặt chặt nhé.”

Ngay lập tức, thầy vớ ngay cái xẻng xào rau đuổi theo đòi “tẩn” tôi: “Cô có ăn ít đi chút không? Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, cái nhà sớm muộn gì cũng bị cô ăn cho mà nghèo rớt mồng tơi. Cải muối xào thịt, cần tây xào đậu phụ, thịt hấp bột gạo… món còn chưa xong, mà cô chén sạch cả nồi cơm !”

Việc ngoan ngoãn đứng yên chịu đòn là điều không .

“Ăn uống không tích cực, tư tưởng có vấn đề. Người là sắt cơm là thép, bữa không ăn đói meo!” Tôi cầm hoảng sợ chạy tán loạn, không cẩn thận va phải Hứa Thiềm, cô nàng tiểu hoa lưu lượng đang cúi đầu cắm điện thoại chẳng thèm nhìn đường. Cái va chiếc trắng của cô ta, dầu mỡ dây đầy.

Tôi vội vàng cúi người : “Cô Hứa, tôi nha, tôi chạy nhanh quá nên không nhìn thấy cô.”

Thấy thầy sắp đuổi kịp, tôi liền đưa ra giải pháp: “Chiếc tôi đền cho cô được không? Tôi đang có việc khẩn cấp, tôi đi giải quyết xong việc trước, lát quay tìm cô, cô yên tâm đi, tôi không chạy đâu. Tôi nhất định đền !!!”

Nhưng tôi không đi được, vì cổ áo của tôi bị cô ta kéo từ phía sau.

2.

ngày gần đây lên show, tôi toàn mặc áo cổ cao, chỉ che đi cái vết hôn của cái thằng cha Tạ Yếm hôm nọ.

Cái tên đàn ông c h ó c h í t , vì phải đi công tác nước ngoài, nên đêm trước khi đi hành tôi đến mức không biết điểm dừng. Hết giường lớn đến sofa, cửa sổ sát đất phòng tắm, cuối cùng trời sáng tôi mới bò nổi sang phòng ngủ phụ mà ngủ thiếp đi. Mệt đến mức tôi không dậy nổi tiễn anh ra sân bay.

Giờ bị Hứa Thiềm túm chặt như , tôi suýt không thở nổi, đỏ bừng.

May mà thầy kịp thời chạy đến, thầy kéo tay Hứa Thiềm ra, giải thoát cho tôi. Thầy che chắn cho tôi, vẻ không vui nhìn Hứa Thiềm: “Cô làm cái gì , người ta đền cho cô mà? Có mỗi cái thôi, cô làm gì mà ghê thế. Hơn , cô cứ mải nhìn điện thoại chứ có thèm nhìn đường đâu. Cô xem, cổ con bé bị cô bóp đỏ hết cả kìa, cô muốn b ó p c h í t nó à?”

Hứa Thiềm xót xa nhìn chiếc của mình, hung tợn trừng mắt nhìn tôi, túm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Đền ư? Lấy gì mà đền? Đây là mẫu cao cấp mới nhất của hãng A , cái chục vạn, Tích cô là cái hạng tầm thường, cô đền nổi không? Đây là đồ của người rất quan trọng tặng cho tôi, cô phá hỏng thứ tôi yêu quý, cô không nên à?”

Tôi làm sai lẽ ra phải đứng yên chịu chửi, nhưng nghe đi nghe , tôi thấy cứ sai sai. Chẳng phải tôi ngay từ đầu ? Hơn tôi cũng bồi thường mà. Cô ta trèo két sắt nhà tôi chắc, mà biết tôi không đền nổi?

Tôi giằng tay ra khỏi cô ta, móng tay dài và sắc của cô ta làm tôi đau điếng: “ cô muốn gì?”

“Quỳ xuống tôi, tôi cân nhắc tha thứ cho cô!”

Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ta. Trời đất ơi, đây là lời mà người sống ở Thế kỷ 21 có ra ư?

Thầy đứng cạnh tôi cũng sốc không kém: “Hứa Thiềm cô điên à? Chương trình của chúng ta đang livestream đấy, cô không muốn giữ cái hình tượng “Tiểu Bạch Hoa” mà cô dày công xây dựng ?”

3.

Vì thầy ăn ngon tuyệt đỉnh, cư dân mạng luôn hỏi chương trình bí quyết ăn của thầy. Tối qua, đạo diễn gấp rút thay đổi chương trình sang hình thức livestream, cư dân mạng có đồng thời ăn.

Hứa Thiềm chắc là quên mất điều .

Cùng lúc , cư dân mạng trong phòng livestream cũng nổ tung.

[Cười c h í t mất, Tích cái đồ hạng bét làm hỏng người ta mà không đền nổi, bắt cô ta quỳ xuống dập đầu có gì sai?]

[Trời ơi, Tích làm mà nổi tiếng được thế nhỉ? Cái gu của Kim chủ cô ta tệ thật, mũi cô ta cứ như con yêu tinh ấy.]

[ cái loại người nào cũng có showbiz làm nghệ sĩ mà kiếm 208 vạn (gần 7,6 tỷ Việt) được ? Tích đúng là con heo chỉ biết ăn, cút ngay khỏi showbiz đi, đừng làm giảm giá trị thẩm mỹ của giới giải trí .]

[Lầu trên ơi, Tích mộc đẹp thế kia, ăn đứt khối phẫu thuật thẩm mỹ trong showbiz còn gì, hơn Hứa Thiềm cũng có nhìn đường đâu.]

[Không phải chứ không phải chứ, cái thời mà hạng bét cũng có người tẩy trắng ? Thuê Thủy quân bao nhiêu ?]

Hứa Thiềm sau khi được nhắc nhở, lập tức mắt đỏ hoe, thút thít khóc lóc: “Vừa nãy tôi giận quá. Tích, nếu cô không có thôi , tôi bảo anh ấy mua cho tôi cái khác.”

Tôi nhíu chặt mày, tôi lúc nào là mình không đền nổi? Cô ta có bớt diễn không? Quả nhiên, tôi thường ngày lười biếng không chịu nhận hoạt động là đúng đắn, người trong giới ai nấy cũng tám trăm cái tâm địa.

“Tôi đền được mà, cô cho tôi số tài khoản, tôi chuyển cho cô ngay bây giờ. À phải , lát cô đưa hóa đơn mua cho tôi nhé, cũng cởi ra đưa tôi luôn. Tôi mang ra cửa hàng chuyên biệt xem có giặt khô được không.”

Tích, cô có ý gì! Đền không nổi bắt đầu tìm lý do vớ vẩn phải không? Mang ra cửa hàng chuyên biệt là có ý gì? Cô muốn tôi mua hàng giả à?” Hứa Thiềm tức giận chỉ tôi.

Không, bà chị “não bổ” (tự suy diễn) có bị bệnh không !!!

Tôi gì đâu chứ. Tôi hỏi cô ta hóa đơn không được à?

Nếu giặt sạch được, tôi còn có bán đi gỡ chút vốn. Dù bạc đâu phải từ trên trời rơi xuống, là cả chục vạn chứ ít gì.

Tùy chỉnh
Danh sách chương