Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Bác tôi lấy chồng ở một thành phố tuyến đầu, chồng bác bản xứ, hai sống khá giả vẫn không thể con.

tôi và em gái song lên sáu, bác quyết định nhận một đứa về nuôi nấng.

Hồi nhỏ, ba tôi từng được bác cứu mạng, nhiều suy nghĩ, cuối cùng ông đồng ý.

Thực ra, bác đưa tôi – vì tôi ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn em.

Em tôi – Diên Diên – thì hay khóc, tính tình ngang bướng.

ngay lúc bác sắp dắt tôi , Diên Diên bỗng lao tới ôm lấy chân bác, khóc nức nở:

“Bác ơi bác ơi, chị ấy không thích bác đâu! Diên Diên thích bác, bác đưa Diên Diên nhé!”

Sắc mặt bác lập tức thay đổi, ba mẹ tôi cũng lộ vẻ ngượng ngùng.

Chồng bác nhìn tôi qua gọng kính, không nói một lời.

Còn tôi – tim khẽ run lên.

Tôi sợ – một nỗi sợ khắc sâu vào tận xương tủy.

Kiếp trước, tôi bị hai đó đánh đập, hành hạ suốt mười mấy

, tôi trọng .

Và tôi đoán, em gái tôi cũng trọng rồi.

2.

Kiếp trước, khi bị đưa sang sống bác, tôi sống như trong địa ngục.

danh nghĩa giáo dục nghiêm khắc, bác và bác đ á nh đ ậ p, r a ấ n tôi như dã thú.

vì không sửa được giọng quê, ngày đầu tiên đến nhà, tôi bị bác à n thuốc vào , bị bác dùng mắc áo đ á n túi bụi.

Hai kẻ vô đó nhất quyết “nuôi dạy” một đứa con nuôi hoàn hảo không tì vết, để bịt miệng thiên hạ.

Tôi không con , công cụ để họ chứng minh bản thân.

Không ai quan tâm tôi sống c ế ra .

Tôi từng vô số lần tìm đến cái c ế , rồi bị cứu sống, rồi tiếp tục bị à n hạ.

Mãi đến , tôi vùng lên phản kháng, chứng kiến bác c ế , bác thì bị đưa vào viện tâm thần.

Tôi thừa kế toàn bộ tài sản họ, du nước ngoài, thành công trở về.

Tôi từng thử tâm sự ba mẹ và em gái về những gì mình trải qua.

nhận được một câu lạnh lùng:

“Bác thương con như vậy, mua váy đẹp con, trường xịn, con còn chưa hài lòng gì nữa?”

Còn em tôi thì ghen tị nhìn tôi:

“Chị đang khoe khoang đấy à?”

Thật nực cười.

may mắn thay – kiếp tôi không cần sang nhà bác nữa.

Bác gật đầu nhận nuôi Diên Diên.

Ba mẹ biết làm , đành vội vã thu xếp đồ đạc em.

Tôi nhẹ nhàng nói em một câu:

“Em chắc chắn đến nhà bác chứ? Ba mẹ sẽ nhớ em lắm đó.”

Diên Diên lập tức cảnh giác trừng mắt nhìn tôi:

“Triệu Trừng Trừng! Chị đừng hòng giành em! Lần bác chọn em rồi!”

Tôi khẽ cười, lặng lẽ trở về phòng.

Đợi đến khi bác và bác dắt em tôi rời , tôi mới bước ra ngoài.

3.

Kiếp , vận mệnh tôi và em hoàn toàn đảo ngược.

Tôi ngồi trong căn nhà nhỏ chật hẹp cũ kỹ ba mẹ, nhìn bát canh cà chua trứng nóng hổi trên bàn, mắt tôi bất giác cay cay.

Cuộc sống, thật ra đâu cần giàu sang đến thế.

cần một bữa cơm nóng, một đôi ba mẹ bình thường, cũng đủ ấm lòng rồi.

nhà bác ra suốt mười trời, không một lần quay về.

Mười ấy, tôi sống trong căn nhà nghèo, ăn thịt tính ngày, không bị đánh đập, không bị nhục mạ, không bị bạn bác dồn vào nhà vệ quấy rối, không bị bắt nuốt trọn bài kiểm tra thiếu một điểm, không bị bắt quỳ trần trên nền đá lạnh đọc Tam Tự Kinh…

Tôi hành bình thường, sống cuộc sống nghèo thanh thản, hạnh phúc.

Và không cần bị ép buộc, tôi vẫn giỏi – niềm tự hào ba mẹ.

Còn về Diên Diên – ngày đầu tiên đến nhà bác ở Hải thị, bị bác đánh một trận nhớ đời.

vì giọng nói còn mang âm sắc địa phương.

Bác vừa em sống biệt thự lớn, mua váy hiệu, trang trí phòng công chúa…

Vừa vì vài lỗi nhỏ ra tàn độc.

Bác thì phụ họa bên cạnh:

“Bà nghỉ , để tôi đánh tiếp. Đứa trẻ không đánh thì ra gì!”

Em tôi bị đánh tới mức hôn mê, khi tỉnh , trước mắt xấp tiền.

“Diên Diên, con ta dùng tiền mua váy mới con,

hay quay về quê? Ba mẹ con còn mua nổi miếng thịt,

nếu con ăn, hôm nay ta đưa con nhà hàng .”

Em tôi do dự …rồi chọn ở .

Nó không biết rằng những trận đòn còn kinh khủng hơn đang chờ phía .

Một tiền, một cầm roi.

Sống trong địa ngục phủ vàng.

rồi bác cũng nhận ra

Dù có đánh đến đâu, Diên Diên vẫn kém, bằng tôi.

Ngoài gương mặt còn tạm gọi xinh xắn, em có giá trị gì .

4.

khi phát hiện Diên Diên hành ra , bác đổi hướng – không còn ép em nữa chuyển sang định hướng em thành nhí.

Vì thế, bác thu đánh, tránh để vết thương rõ ràng trên em.

thế lực và tiền bạc trong , Diên Diên được tham gia vài bộ phim truyền hình, nhờ khuôn mặt xinh xắn trở thành một diễn viên nhí có chút tiếng tăm.

Và rồi bác phá lệ, dẫn em về quê một chuyến.

Tùy chỉnh
Danh sách chương