Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Tâm trạng tôi rất tốt, ngâm nga một bài hát rồi đóng gói hành lý.
này, hẳn là Hạ Tây Lâu anh em em với Tống Vãn Tình, trong chốc lát không về .
Tuy rằng không từ mà biệt không có phẩm chất, nhưng nghĩ không cần nhìn hai người bọn họ khoe ân ái, cũng rất tốt.
Đồ đạc hơn so với tưởng tượng của tôi rất , tôi cất đồ vật quý giá vào vali, nghĩ có nên gọi gọi công ty dọn nhà hay không.
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Hạ Tây Lâu nhìn rương hành lý trên đất, lại nhìn lướt qua két sắt, đi tới: “ , có mấy hôm nay không gặp anh không, rốt cuộc em cũng chịu chuyển phòng chính tới ở cùng anh.”
“Em đó, sửa lại tật xấu không nằm giường quen thì không , đỡ anh mỗi ngày đều cùng em chen chúc trên cái giường nhỏ này.”
Cùng tôi chen chúc giường nhỏ?
Ý là mỗi đêm sau khi tôi anh đều phòng tôi?!
Tôi không kịp nghĩ , Hạ Tây Lâu liền xách vali : “Nhét đầy thế à, đi thôi.”
“Chờ một chút.”
Tôi tiến ngăn Hạ Tây Lâu lại.
Rõ ràng là anh hiểu lầm, hơn nữa nếu tôi dọn phòng chính, Tống Vãn Tình ở đâu?
Anh không định còn trêu đùa người ta chứ.
Tôi thầm trợn trắng .
Có điều, nể tình một năm nay anh đối xử với tôi không tệ, tôi quyết định tốt bụng nhắc nhở anh một chút.
14
Tôi nhìn Hạ Tây Lâu, lời nói thấm thía: “Em , anh như là muốn Tống tiểu thư ghen, để cô quan tâm anh hơn nhưng đứng ở góc độ nữ giới, em khuyên anh, mọi việc hăng quá hoá dở, vạn nhất sự tổn thương lòng cô , anh hối hận cũng không kịp.”
Hạ Tây Lâu nghe tôi nói xong, vẻ không tưởng tượng: “Em nói hươu nói vượn cái gì , anh với…”
“ ra anh vẫn luôn chờ cô đúng không, nếu bây giờ cô trở về, quý trọng người ta là rồi.”
“Em đi đây, chúc anh với Tống tiểu thư bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”
Tôi nở một nụ cười chân lòng, đoạt lấy vali trong tay Hạ Tây Lâu: “Một năm nay em rất vui, những chuyện khác em cũng không nói , đều ở trong lòng, em gọi công ty chuyển nhà… Hả?”
Tôi còn chưa dứt lời, vali bỗng nhiên đá ra ngoài mấy mét.
Hạ Tây Lâu đứng tại chỗ, cả khuôn như mũi đao sắc bén cắt ra, vặn vẹo dữ tợn.
“Em có bản lĩnh thì lặp lại lời vừa rồi một lần nữa xem.”
Trán anh nổi gân xanh, từng bước tới gần.
Tôi nuốt nước bọt theo bản năng: “Em…”
“Ngày đó, quả nhiên cuộc kia có vấn đề.” Giọng Hạ Tây Lâu rất nhỏ, mỗi chữ đều như rặn ra từ kẽ răng: “Thế nào, một công ty giải trí sắp phá sản, có tiền hơn anh ? Đẹp trai hơn anh !!”
Quả nhiên anh đi điều tra thân phận của người kia.
Tôi nhíu mày, việc này giải thích có chút phiền phức.
Hạ Tây Lâu vốn rất bài xích việc tôi chơi với Hạ Hi Nhiên, tôi cũng không nói anh , người đó là do Hạ Hi Nhiên giới thiệu, em gái tốt của anh tìm đàn ông khắp thế giới tôi.
Tôi im lặng vài giây, Hạ Tây Lâu tức giận mức không lựa lời: “Chắc là không đâu, dù thì em cũng nói rồi, không ai giỏi hơn anh.”
Anh ép tôi lui tường: “Nhưng Diệp Chiêu Chiêu là kẻ nói dối, ai có lừa người hay không.”
Tôi nói là để dỗ người . Tôi chưa từng với người khác, người khác có lợi hại hơn anh hay không.
ngây người, Hạ Tây Lâu bỗng cúi người ghé sát vào, chóp mũi kề sát cổ tôi ngửi ngửi, giống như dã thú tùy thời có uống m.á.u ăn thịt, chỉ cần tôi không để ý, nuốt vào bụng.
Hô hấp bên tai nhẹ nặng, răng dán vào làn da mẫn cảm nhất mà xoay vòng.
Tôi chỉ cảm thấy cổ họng phát khô: “Hạ Tây Lâu, anh bình tĩnh một chút.”
“Muốn anh bình tĩnh à?” Người đàn ông cười lạnh, ngoạm một miếng nhỏ trên da, cắn mạnh xuống: “ sợ là em anh chút ý.”
Cạch một tiếng.
Là âm thanh thắt lưng tháo ra.
15
Hạ Tây Lâu giống như người nghiện XX.
Một năm rồi, cơn nghiện lớn, bình thường còn đỡ, nếu chọc anh tức giận thì coi như chịu tội .
“Hạ, Hạ Tây Lâu, anh đừng loạn, mặc dù em anh bao nuôi nhưng anh cũng không không để ý ý nguyện của em!”
Tay Hạ Tây Lâu cởi dây lưng của tôi chợt dừng lại.
Không đợi tôi mở miệng, dưới lầu bỗng nhiên vang tiếng xe.
Tôi và Hạ Tây Lâu không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn từ trên xe bước xuống.
Lại là Cố Văn Hủ.
Anh mặc trang phục tây trang, thân hình lộ ra vẻ cao ngất, khuôn điển trai cộng thêm cặp kính màu đen kia khiến cả người thêm mấy phần khí tức cấm dục.
Cố Văn Hủ ung dung cầm lấy đặt ở bên tai.
Rất nhanh, của tôi chấn động.
Cổ họng Hạ Tây Lâu tràn ra một tiếng cười lạnh: “Diệp Chiêu Chiêu, em không sợ mệt ?”
“Vì luôn không ngoan như thế? Vì không ở bên cạnh anh!”
Hàng mi anh thu lại, tạo hai bóng ma âm u trong hốc .
Đột nhiên anh ôm eo tôi, ánh hướng về phía ngoài cửa sổ: “Còn nhớ anh nói, nếu em thông đồng với người đàn ông khác, anh như thế nào không?”
Khóe miệng anh nhếch , rõ ràng, đáy cuồn cuộn sương mù phẫn nộ: “Em tưởng anh nói đùa à.”
Tôi yên lặng nhìn người đàn ông trước .
Không vì , đè nén còn hơn sợ hãi.
Vì , tôi nhận ở ngay trước anh: “Này, đồ quá, anh có lầu giúp tôi thu dọn không?”