Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa bước ra phòng học, mẹ tôi đã lập tức gửi ba điều tắc gia đình nhóm chat họ :
Học hoạt học kiếm.
Bắt đầu hôm nay, ở nhà trả tiền thuê nhà điện nước.
Mỗi tháng nộp 1000 tệ chi hoạt.
Tôi còn chưa kịp phản hồi thì anh giao đã mang chiếc tôi.
Mẹ gọi điện thông báo:
“Con đã 18 tuổi , mẹ không có nghĩa vụ con nữa.”
“ giác ra ngoài đi làm đi.”
Nói xong liền cúp máy, đó chặn luôn số tôi.
Một , ba tôi tìm tôi, mở miệng là hỏi ngay:
“Triệu Vũ, mẹ con có đưa sổ đỏ cho con không?”
Tôi nhìn chiếc túi tài liệu giấu trong ngăn bí mật dưới đáy , làm ra vẻ vô tội đáp:
“Con mẹ con đã cắt đứt quan hệ lâu , con không hiểu ba đang nói gì.”
———–
Kỳ học vừa kết thúc, mẹ tôi đã không chờ nổi lập tức tung ra ba tắc gia đình trong nhóm họ :
Học hoạt học kiếm.
Bắt đầu hôm nay, ở nhà trả tiền thuê nhà điện nước.
Mỗi tháng nộp 1000 tệ chi hoạt.
Từng điều một đều là đẩy tôi ra ngoài, ép tôi rời ngôi nhà .
Tôi đứng trước cổng trường đông đúc, cả người lạnh toát.
Kỳ quyết định cả số phận tôi vừa mới kết thúc.
Vậy mẹ tôi đã không thể đợi nổi để đuổi tôi ra nhà.
Ba tắc vừa xuất hiện, mấy người anh chị họ còn đang rôm rả bàn chuyện du lịch kỳ cũng lập tức im bặt.
Tay run rẩy, tôi đánh một dòng tin nhắn dò hỏi:
“Mẹ, mẹ đùa đúng không?”
Mẹ tôi lập tức trả lời trong nhóm:
“Nhà không người ăn không ngồi .”
“Nếu Triệu Vũ không tuân theo, thì cút ra nhà lập.”
“Pháp luật định tôi nó 18 tuổi, nó đã trưởng thành, tôi không có nghĩa vụ nữa.”
Tính mẹ tôi vốn mạnh mẽ, lại khó gần, chẳng ưa nổi.
Trong số các con ông bà ngoại, bà là người bị ghét nhất, nhỏ đã thiệt thòi đủ đường.
Lớn lên vẫn chẳng biết cách xử lý các mối quan hệ thân thiết.
Không khí trong nhà tôi lúc nào cũng căng như dây đàn, cũng như thùng thuốc súng, chỉ chờ châm ngòi là nổ.
Tôi cũng thừa hưởng tính cách nóng nảy ấy, thường xuyên cãi vã với mẹ.
Bà đã nói không biết bao nhiêu lần rằng chỉ tôi 18 tuổi, không cho nổi một xu.
Tôi luôn nghĩ bà chỉ nói đùa, đâu ngờ lại làm thật.
Cả nhóm họ náo loạn, cũng ra sức khuyên mẹ tôi.
Còn tôi thì cầm điện thoại, đứng một mình giữa quảng trường đông đúc, không biết đi đâu về đâu.
Lúc đó, một anh giao đằng xa chạy lại.
Anh ta đưa tôi một chiếc :
“Cô là Triệu Vũ không? Đây là đồ mẹ cô nhờ tôi mang , phiền cô ký nhận.”
Tôi ngơ ngác nhận lấy, không hiểu mẹ đang giở trò gì nữa.
Trong nhóm đã cãi vã ầm ĩ.
Nhà chẳng có con cái học, các anh chị họ tôi đều cưng như trứng.
Việc mẹ tôi làm chẳng khác nào tát mặt những người luôn chiều chuộng con cái.
Anh cả: “Con bé chưa từng ra nhà, lỡ bị lừa thì sao?”
Chú hai: “Cô tàn nhẫn như vậy, không sợ con bé hận cả đời à?”
Dì cả: “Cô thiếu gì cái số tiền đó? Chỉ có một đứa con, nó khổ sở vậy cô vui lắm à?”
Ngay cả mấy anh chị họ đang im lặng cũng bắt đầu lên tiếng:
“Ba dì, Tĩnh Tĩnh vừa mới tốt nghiệp, nó cũng cần thời gian xã giao chứ.”
“Đúng vậy, đi làm thì để khi học cũng .”
“Con gái còn nhỏ, bị bắt nạt hay lừa gạt thì làm sao?”
cũng nói chuyện đuổi tôi ra ngoài đi làm bây là quá đáng.
Anh họ còn tìm mấy bài báo viên mất tích khi làm thêm gửi nhóm.
Nhưng mẹ tôi vẫn cứng rắn vô cùng:
“Con gái tôi tôi dạy, không tới lượt các người dạy đời.”
“Nó đã 18 tuổi, tôi 18 đã đi làm mấy .”
“Con gái trong nhà như hoa trong nhà kính, không chịu mưa gió. Tôi đang dạy nó cách sống lập.”
Anh cả giận dữ:
“Chỉ thiếu một thôi cũng không sao?”
Mẹ tôi ngừng một lúc lâu, nhắn:
“Chỉ là một , nhưng tôi muốn nó ra ngoài ngay bây , tốt nhất là đừng bao quay lại.”
Cả nhóm im lặng.
Dù sao chuyện cũng không nhà mình, họ cũng không tiện can thiệp.
Tôi nhìn chiếc trong tay, gửi tin nhắn riêng cho mẹ:
“Mẹ, là có ý gì?”
Mẹ tôi trả lời ngay:
“Mấy cái tắc đó chỉ để dọa họ thôi, con giác đi làm đi, đừng về làm chướng mắt.”
“Phòng con mẹ đã dọn sạch, làm phòng đọc .”
“ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con.”
Mẹ tôi luôn muốn có một phòng đọc sách, nhưng ba tôi thì chê bà làm bộ làm tịch, không thực tế.
Hai người vì chuyện cãi nhau suốt.
Mẹ tôi nói căn nhà là hồi môn bà, muốn sắp xếp thế nào là quyền bà.
Ba tôi thì nói nhà có phòng khách trống, để người thân dưới quê tới còn có chỗ ngủ.
Lúc cãi nhau kịch liệt, ba tôi chỉ tôi nói:
“Con bé sớm muộn cũng gả đi, phòng nó đổi thành phòng đọc là , phòng khách thì nhất định giữ.”
Phòng tôi, cùng lắm chỉ giữ khi tôi lấy chồng.
Nhìn những lời mẹ nhắn, tôi như thấy cảnh bà hí hửng dọn sạch phòng tôi, bày lên đó những món đồ trang trí cây cảnh mình yêu thích.
Bà như nhẫn nhịn đã lâu, chỉ đợi kỳ học kết thúc là đuổi tôi ra nhà.
Thậm chí còn “chu đáo” giúp tôi thu dọn hành lý.
cắt đứt quan hệ mẹ con, không cho tôi quay về nữa.