Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi liếc nhìn chiếc túi bút trong tay.
Giấy tờ đầy đủ, trong ngăn phụ còn có mấy trăm tiền dinh dưỡng mà mẹ nhét lúc sáng trước khi tôi cửa.
Vali nhét đầy quần áo lộn xộn, chắc là vì bà muốn đuổi tôi đi cho nhanh nên chẳng buồn sắp xếp.
Tôi vội vàng liếc , đóng nắp lại, xách lên đi thẳng bến xe.
không chào đón tôi quay về, tôi cũng không về nữa!
Tôi mua chuyến gần nhất, bắt đầu hành trình đi kiếm sống của mình.
Trước đó, nơi xa nhất tôi từng đến là trung tâm thành phố để mua sắm.
Nhờ một chút gan dạ, tôi mua vé đi về phía Nam.
Toàn bộ hành trình 2000 km, đi mất 15 đến 20 tiếng, vé 100 ; còn nhanh 9 tiếng giá vé 600 .
Cân nhắc mãi, tôi vẫn chọn thường và ngồi ghế cứng.
Xách theo vali, suốt cả hành trình tôi không dám ngủ, hễ có ai đi ngang là tôi lại cảnh giác.
Trong toa là một đám học đi du lịch, chuyện ríu rít khiến đầu tôi như muốn nổ tung.
Cho đến khi đến ga, trong đầu tôi vẫn ong ong tiếng ồn.
Trong suốt thời gian đó, bố mẹ không hề liên lạc với tôi.
Có rất nhiều nhà máy tuyển nhân thời vụ, tôi tìm một nơi có đãi ngộ tạm ổn điền đơn xin .
Sau khi có điểm thi học, tôi xin nghỉ , đến tiệm net, đăng ký nguyện vọng, đổi địa nhận thư báo trúng tuyển.
xong những đó, tôi tiện tay đăng nhập tài khoản không dùng.
Vừa lên mạng, tin lập tức hiện đầy màn hình.
Tôi thi không , nằm trong top 10 của lớp, top 100 toàn khối, đăng ký một học ở miền Nam.
Giáo viên chủ nhiệm gửi tôi hàng loạt tin , hỏi khi nào tôi về dự lễ nghiệp.
Ban cán sự lớp cũng rất nhiều, toàn là chuyện lễ nghiệp.
Lúc đó tôi mới nhớ — tôi đổi số điện thoại từ , họ không liên lạc được nên có .
…
Tôi nhìn đồng hồ, lễ nghiệp .
Nhóm lớp đăng đầy ảnh và video buổi lễ, các bạn cười vô tư, rực rỡ tuổi thanh xuân.
Tôi cúi đầu nhìn bộ đồng phục lao động nhăn nhúm trên , mặt không biểu cảm tắt hết thông báo nhóm.
Thanh xuân của tôi, hình như kết thúc sớm.
Giữa một đống tin chồng chất, tôi thấy một tài khoản lạ.
“Tĩnh Tĩnh, là ba đây, con vẫn ổn chứ?”
“Con đang ở đâu vậy? Sao lại đổi số điện thoại ?”
“Mẹ con bệnh , con không về chăm bà ấy à?”
Hai này, không đổi bài gì mới à?
Mẹ đuổi tôi khỏi nhà, bố lại không biết?
Giờ tin kêu tôi về, chẳng là giúp trong nhà bệnh, không ai hầu hạ ăn uống, cần tôi – “giúp nhỏ” – quay về thay thế.
Tôi không gì, chặn luôn đó.
Nếu mẹ tôi là một thùng thuốc s.ú.n.g dễ nổ, bố tôi chính là cầm bật lửa.
Từ khi tôi biết nhận thức đến giờ, chưa bao giờ thấy ông mang lương về nhà.
Lương vừa tài khoản là ông gửi về quê 2/3, phần còn lại đủ cho bản thân tiêu vặt.
Tâm huyết của ông đều dồn đứa cháu trai bên nội.
Còn tôi – con gái ruột – lại giống như được nhặt từ bãi rác về.
Tôi lặng lẽ tắt , ngồi trong tiệm net hồi .
Gia đình ruột thịt giống như những lưỡi cưa gỉ, mỗi lần kéo lại đều xé rách lòng tôi, m.á.u me đầm đìa.
Còn chưa kịp buồn , điện thoại trưởng ca gọi tới:
“Tối nay tăng ca, mau quay lại.”
Tôi lau mặt, vội vã rời khỏi tiệm net.
Có lẽ mẹ tôi đúng, sau 18 tuổi, tôi phải tự mình sống.
Tiền học phí và hoạt phí học, tôi còn chưa xoay được.
Khi biết tôi đậu một danh tiếng, đám nhân cùng đều sửng sốt.
Lúc ăn trưa, mọi ngồi tám chuyện.
Một cười đùa :
“Nếu tôi học giỏi như , bố mẹ tôi chắc cưng như trứng luôn ấy.”
“ chắc không phải con nuôi đấy chứ? Sao ba mẹ lại nhẫn tâm vậy?”
Tôi cười chua xót, tôi cũng mong mình là con nuôi.
Ít sẽ không cảm thấy đau lòng thế này.
tôi với mẹ giống nhau như đúc, khỏi cần xét nghiệm ADN cũng biết là ruột thịt.
Một nhân lớn tuổi vỗ vai tôi an ủi:
“Có khi mẹ cháu có nỗi khổ riêng đấy.”
“Tự lực cánh cũng mà, va chạm sớm với xã hội, trưởng thành sớm.”
Một mạnh mẽ như mẹ tôi, sẽ có nỗi khổ nào sao?
Tôi âm thầm phản bác trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
Sự ấm ức bị đè nén bao bỗng tìm được chỗ để trút.
Thôi cứ coi như bà ấy có khó khăn thật đi.
Tự lập cũng !
hai tháng thời vụ này, tôi có kiếm được 8000 .
Nếu còn có được thưởng thêm 2000 , đủ đóng học phí năm đầu học.
Đến khi , tôi sẽ tìm thêm thêm, lo được hoạt phí.
Nghĩ như vậy, tương lai cũng không còn u ám đến thế.
Một chị nhân có kinh nghiệm còn , trong học có học bổng, có trợ cấp khó khăn, có vay vốn viên.
Con chị năm nay cũng thi học, điểm lẹt đẹt, đậu bình thường.
Dù vậy chị vẫn rất vui:
“ càng được hỗ trợ càng nhiều.”
“Nếu con tôi học giỏi như , tôi có bán cả nồi niêu xoong chảo cũng lo cho nó.”