Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

13.

Tiểu Thị Tử và Tô Uyển Uyển đồng loạt ngây ngẩn cả người. Thấy độ của ta kiên quyết, Tô Uyển Uyển vội vàng trưng ra nụ cười mềm mỏng yếu đuối:

“Lâm cô , cô đừng hiểu lầm.”

“Ta không có ý gì khác…”

Ta ngắt lời :

“Các người tới là để đón bé trở đúng không?”

“Tô tiểu thư, đa tạ cô đã chăm sóc bé những năm qua.”

bé ở độ tuổi này có ăn đủ bữa đúng giờ là tốt rồi. Thật sự không cần một ngày ăn chín bữa.”

Hàng loạt bình luận cứ thế đẩy lên:

【Đây là nữ chính đang khiêu khích đúng không? Uyên Uyển chăm sóc bé cẩn thận như vậy là sai sao?】

【Nữ phụ tâm cơ tưởng ai là kiểu phụ huynh có ham muốn kiểm soát đáng sợ như ta sao? Giáo dục kiểu Trung Quốc của ngươi lại thắng rồi đấy!】

Ta không để tâm, tiếp tục điềm tĩnh nói:

“Thêm , trước khi đi ngủ trẻ không ăn quá nhiều, đặc biệt là đồ ăn mặn.”

“Như thế dễ đầy bụng, lâu ngày còn ảnh hưởng chiều cao.”

Tô Uyển Uyển trợn tròn nhìn ta, hồi lâu mới dời ánh đi, cắn môi dưới nói:

“Lâm cô , dĩ nhiên ta là người mong điều tốt với Thế tử .”

bé khóc trông đáng thương quá. Ta cảm thấy đau lòng không kìm được…”

Vì đau lòng dung túng nuôi dưỡng bé thành thói quen xấu. Vì đau lòng khi nó chơi đùa rồi tự khiến mình thương lại không dạy cho nó điều đúng đắn còn phạt quỳ hạ nhân hầu hạ nó… Cứ còn tiếp diễn mãi như thế, tiểu Thị Tử sẽ trở thành người như thế nào đây?

Một kẻ ông cháu cha, tay chân lười biếng, không biết ăn mặc, tính khí ngang ngược phách lối?

Ta mím môi nhìn phía tiểu Thị Tử thân hình bé, giờ đây vẫn còn đứng ngây ngốc một , đôi đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hành lý trên đất ngẩn người. Ta hít sâu một hơi, đang định mở miệng thì Tô Uyển Uyển đột nhiên bước lại gần vài bước. ghé sát vào ta, hạ giọng nói:

“Nếu Lâm cô thật sự lo cho Thế tử …”

“Ta có nói lại với tử điện hạ, cầu xin ngài ấy châm chước để cô vào Đông Cung làm thị nữ, như thế cô có ngày đêm ở cạnh Thế tử .”

Ta ngẩn ra rồi khẽ lắc : “Không cần đâu.”

Chuyện năm xưa đã ầm ĩ quá khó coi. Nếu không vì trẻ này… chỉ e cả đời này Nguỵ Cửu Chiêu chẳng muốn nhìn thấy ta thêm một lần . Ta vô thức nhìn ra ngoài sân, nơi có cỗ xe ngựa đang đậu. Rèm cửa sổ đã được buông xuống, bóng người trong chẳng nhìn rõ rồi.

Bất giác, ta cảm thấy hơi mỏi mệt. Thu ánh lại, ta đang định tiễn khách thì thấy tiểu Thị Tử không nói một lời, cúi xuống nhặt hành lý trên đất lên. Động tác của nó lóng ngóng, từng món rơi ra khỏi đều được nó nhặt lại từng , nhét trở vào, sau đó cúi đi phía căn phòng . Tô Uyển Uyển theo phản xạ kéo nó:

“Thế tử , là quên thứ gì rồi sao?”

“Để ta đi cho ngài…”

tiểu Thị Tử cúi gằm , giọng nói:

“Ta không .”

Nói xong, nó lén ngẩng lên liếc nhìn ta một . Ta mím môi, không nói gì. Thấy ta không có ý thay đổi, tiểu Thị Tử hít mũi, buồn bã cúi nói:

“…Được rồi, Lâm Lộc, ta đồng ý với người sẽ đi xin lỗi, được chưa?”

14

Tô Uyển Uyển không tin nổi:

“Thế tử, ngài định ở lại đây sao?”

nơi này thâm sơn cốc, chẳng có hạ nhân hầu hạ ngài…”

“Hơn … nếu đêm nay ngài muốn ăn bánh ta làm thì sao?”

Tiểu Thị Tử không trả lời, chỉ lơ đãng lắc . Nó suy nghĩ một lát rồi lại thanh kiếm gỗ trong ra, vẻ tiếc nuối đưa cho Tô Uyển Uyển:

“… này ngươi mang đi.”

Trên thanh kiếm gỗ còn dính chút máu, là vết máu thằng bé làm Phúc thương lúc nãy.

Tiểu Thị Tử giọng nói: “Lâm Lộc nhìn thấy sẽ tức giận.”

Tô Uyển Uyển: “……”

Gần như toàn bộ bình luận hiện lên đều bất bình thay cho Tô Uyển Uyển:

【Hu hu, tốt xấu gì thì muội đã ở thằng bé gần cả năm rồi, sao có đối xử với như vậy?】

【Lâm Lộc này đã bỏ bùa mê gì cho bé vậy, cốt truyện đều hỏng hết cả rồi!】

【Mấy người đọc ít truyện trên mạng quá phải không? Rõ ràng đây là khởi của tuyến truyện “truy mẹ đường ” còn gì!】

Nhìn tiểu Thị Tử xách hành lý trở căn phòng , sắc Tô Uyển Uyển dần trầm xuống. kín đáo quan sát ta từ trên xuống dưới, sau đó lại vẻ xử theo phép công:

“Lâm cô , Thế tử ham chơi, chưa chịu rời đi.”

xin cô trả lại ấn tỉ giám quốc của tử điện hạ.”

……

Một lúc lâu sau.

Một lão giám cung kính dâng ấn tỉ Đông Cung ta vừa giao ra lúc nãy, trả lại nguyên vẹn.

Ta nghi hoặc: “……Chuyện này là sao?”

Lão giám cười nịnh nọt:

“Lâm cô , tử điện hạ dùng xong rồi, lão nô mang trả lại cho ngài.”

“Điện hạ còn nói — nếu Thế tử đã đưa cho ngài thì đó chính là đồ của ngài rồi.”

Ta nhận ấn tỉ, nhìn đoàn xe ngựa ngoài sân đã bắt rời đi, chậm rãi nhíu mày.

Nguỵ Cửu Chiêu có ý gì đây? Cứ thế đi rồi sao?

Rốt cuộc, chẳng qua là nơi này của ta… để đóng dấu thôi à?

Trước bữa cơm tối.

Ta xách một giỏ trứng gà, kéo Tiểu Thị Tử nhà thím Vương cạnh. Nhìn Phúc trốn sau lưng thím Vương, Tiểu Thị Tử do dự hồi lâu sau mới giọng lẩm bẩm một câu:

“… Xin lỗi.”

Ta xoa xoa lòng bàn tay nó: “Nói rõ ràng xem vì sao lại xin lỗi.”

Thím Vương vội vàng đứng cạnh hòa giải:

“Trẻ đùa giỡn với nhau thôi, không cần thiết không cần thiết…”

ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Thị Tử. Nó thấy không qua loa, cuối uể oải nói:

“Vừa rồi Lâm Lộc đều đã nói với ta… ngươi không phải là kẻ trộm.”

“Xin lỗi, ta không chưa hỏi kỹ càng đã tùy tiện ra tay đánh người.”

Phúc rụt rè chớp chớp , cuối vươn tay ra, đưa cho Tiểu Thị Tử một miếng thịt heo khô:

“Tiểu ca ca, cho ca ăn này.”

Đây chính là ý tha thứ. Tiểu Thị Tử nhận miếng thịt heo khô, cắn một miếng lớn với vẻ đầy oán niệm. Trong miệng thằng bé nhai “rộp rộp” vang dội, cứ như là có thù oán gì với miếng thịt khô này vậy. Thím Vương rất yêu mến trẻ , vô thích dáng vẻ xinh đẹp của Tiểu Thị Tử lại còn đáng yêu như vậy, thấy thế bà không nhịn được khen:

bé này hung dữ thật đấy, răng đúng là không tồi.”

“Hay là các ngươi ở lại đây ăn bữa cơm chiều luôn đi…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương