Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
32
Trả xong áo cưới, ta vô cùng nghiêm túc chối Lưu Nhị Ngưu. Ta nói ta không hề làm bộ làm tịch, những lần chối trước đây thật , không phải cố tình làm ra vẻ.
Lưu Nhị Ngưu ngượng ngùng nói: “Lâm Lộc, xin lỗi. Trước đây ta tưởng cô xấu hổ…”
nhà, ánh trăng lành nước. Tiểu Thị Tử nắm ta lắc lư lại, nhảy nhót đòi ta thưởng. Nghĩ đến biểu hiện của nhóc con xe ngựa, ta không khỏi mỉm cười:
“Được. Muốn gì nào?”
Tiểu Thị Tử sờ cằm suy nghĩ, ta âm thầm tính toán số bạc túi. Cuối cùng, Tiểu Thị Tử vỗ mạnh nắm đấm nhỏ vào bàn :
“Con muốn một con nhỏ đan bằng cỏ lau!”
Đôi mắt nó sáng lấp lánh:
“Phụ thân có một con nhỏ được bện bằng cỏ lau, nó có màu đen, rất cũ, không đẹp.”
“Con muốn một con mới! Đẹp hơn nữa cơ!”
Ta ngẩn người. Một cảm giác chua xót tả dâng . Nhưng ngoài mặt, ta vẫn cười nói:
“Được, tối mai ăn cơm xong, chúng ta sẽ ra bờ sông hái cỏ lau.”
…
Chạng vạng ngày hôm sau.
Xuất phát đầu thôn, vượt một ngọn đồi có thể đến một bờ sông. Ngày thu trời thường nhanh tối, Tiểu Thị Tử xách theo một chiếc đèn lồng nhỏ.
Bên bờ sông vào ngày thu.
Tiểu Thị Tử vui vẻ chui vào bụi cỏ, không bao lâu sau đã ôm một bó cỏ lau đầy ắp. Nhóc con ghé sát vào ta, thúc giục ta mau đan. Ta khẽ gật đầu, các ngón có chút lạ lẫm gấp những cọng cỏ lau.
Chẳng bao lâu sau, một con nhỏ bằng cỏ lau sống động thật đã nằm bàn ta. Tiểu Thị Tử nhận lấy con nhỏ, con ngươi sáng long lanh:
“Con hái nữa! Mẫu thân đan thêm mấy con nữa !”
Ta mỉm cười đáp: “Được.”
Ta đan liền chín con, Tiểu Thị Tử không nỡ vứt con nào. Ta dùng dây cỏ xâu chúng thành một chuỗi, chen chúc nhau buộc vào bên hông đứa bé. Không biết nào, trời đã tối hẳn. Chúng ta đang chuẩn bị nhà thì bầu trời đen kịt lại truyền đến sấm trầm đục.
Ngửi mùi tanh của đất không khí, Tiểu Thị Tử có chút bất an:
“Trời sắp mưa rồi sao ạ?”
Ta an ủi nó: “Đừng sợ. Ta dắt con .”
, quả nhiên trời đổ mưa trút nước. Ta cởi áo khoác ngoài làm thành mái che đầu Tiểu Thị Tử.
Mưa càng càng lớn, dập tắt cả đèn lồng nhỏ. màn đêm đen kịt, mưa giăng kín lối khiến người ta phân biệt phương hướng, núi dưới lại càng thêm trơn trượt . một khúc quanh núi, đột nhiên Tiểu Thị Tử trượt , ngã nhào sườn dốc.
Ta gần theo bản năng mà kéo thằng bé vào . Ngay giây tiếp theo, ta ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của thằng bé mà lăn sườn dốc.
33
tỉnh lại, ta đã ở dưới dốc, nằm một đống lá khô ẩm ướt. khóc thảm thiết của Tiểu Thị Tử chui thẳng vào tai ta:
“Mẫu thân! Người đừng chết mà ——”
ta mở mắt, khóc của thằng bé đột ngột dừng lại, dụi dụi mắt rồi lại gần ta:
“Mẫu thân, người có đau không?”
trời vừa hửng sáng. Thế mà ta đã hôn mê cả một đêm. Ta vội chống người ngồi dậy, trước tiên kiểm tra Tiểu Thích Tử một lượt đầu đến . mặt thằng bé đèu nước mắt, toàn thân lấm lem khỉ nhưng may mắn không bị thương.
Ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm, mắt cá phải đã truyền đến một trận đau nhói. Tiểu Thị Tử nhìn theo ánh mắt của ta. mắt cá ta sưng vù , môi thằng bé lập tức méo xẹo , vành mắt lại đỏ hoe.
Ta nén đau an ủi thằng bé: “Không sao, bị trẹo thôi.”
Ta nghiến răng, muốn thử đứng dậy. Nhưng vừa chạm bị thương đất, ta đã đau đến hoa mắt, nặng nề ngã trở lại đống lá khô. Ta nhất thời có chút hoảng hốt. Chỗ núi hoang đồng vắng, bốn bề không một bóng người. Chúng ta đều mặc quần áo bị mưa thấm ướt đêm .
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thị Tử đỏ bừng, ta có chút lo lắng thằng bé sẽ bị sốt. sắc mặt ta trắng bệch, Tiểu Thị Tử lại gần ta, thân thể nhỏ bé ấm áp ghé sát vào ta. Rõ ràng thằng bé rất sợ nhưng vẫn kiên định nói với ta:
“Mẫu thân, người đừng sợ.”
“Con và Phúc Bảo đã hẹn hôm nay mua kẹo hồ lô.”
“Đợi đến nàng phát hiện chúng ta mất tích, nhất định sẽ tìm người đến tìm chúng ta.”
Ta xoa đầu thằng bé, ôm thằng bé vào .
……
Không biết đã bao lâu.
Ta có chút mơ màng, đầu óc chậm chạp xoay chuyển, đang suy nghĩ xem có khả năng dùng hai bò không. Vừa đưa sờ trán, ta bị luồng hơi nóng hun đến giật mình.
Ta không khỏi cười khổ. Tiêu rồi, Tiểu Thị Tử chưa sốt, ta đã đổ bệnh trước rồi. Trước đầu óc hỗn độn của ta hoàn toàn đình công, dường ta nghe đỉnh đầu đột nhiên truyền đến cành khô bị giẫm gãy.
Cùng đó, một mảng bóng tối trùm . Ta khăn ngẩng đầu, một bóng người ngược sáng đang gạt đám bụi rậm, phía chúng ta.
Tiểu Thị Tử kích động kêu : “Phụ thân!”
34
Sau kiểm tra vết thương cho ta, Cửu Chiêu quay lưng phía ta, ngồi xổm :
“ .”
ta vẫn có chút tin: “… Cửu Chiêu, sao ngươi lại đến đây?”
Hắn vẫn mặc lễ phục tế tổ, vạt áo dính đầy bùn đất, búi tóc có chút rối bời. Cửu Chiêu nói ngắn gọn:
“Hệ thống của nàng nói với ta, nói nàng gặp nguy hiểm.”
Ta chưa hiểu rõ câu nói , đã nghe hắn thúc giục có chút hung dữ:
“ .”
Ta khẽ “ồ” một , chậm rãi bò lưng hắn. Cửu Chiêu đỡ lấy đầu gối ta đứng dậy. , Tiểu Thị Tử mới nhìn bên hông Cửu Chiêu đeo một chuỗi nai con bằng cỏ lau quen thuộc.
Chắc hẳn chúng ta lăn sườn núi vào đêm , chuỗi nhỏ đã vô tình rơi bên , giờ lại vừa hay trở thành dấu hiệu cho Cửu Chiêu tìm chúng ta. Tiểu Thị Tử vào chuỗi nai nhỏ, yếu ớt mở miệng:
“Phụ thân, đây nai con mẫu thân cho con.”
Cửu Chiêu bước , lạnh lùng nói:
“Câm miệng. Theo sau.”
Tiểu Thị Tử “Dạ” một , ngoan ngoãn nắm lấy dải lụa lễ phục của Cửu Chiêu.
…