Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trưa nay, tôi và em trai ngoài ăn cơm, tôi vô thức nhớ tới .
Không biết anh đang làm gì.
Em trai tôi đột nhiên : “Chị, chị từng yêu đương ?”
“Sao đột nhiên ?”
Em trai tôi đỏ mặt: “Em rất thích một cô gái, nhưng thành tích cô giỏi hơn em rất nhiều, em sợ đến lúc đó sự chênh lệch tụi em càng ngày càng lớn… nên muốn chị một chút.”
Tôi gõ gõ nó, không nhịn được nở nụ cười: “Nhóc con em tiền đồ…”
đợi tôi ngô khoai, một giọng giận dữ từ xa truyền đến:
“Ôn Xu, em không dỗ anh đi dỗ tên khác à?”
Một bóng dáng quen thuộc với tốc độ nhanh chớp chạy tới trước mặt tôi, tuyên bố chủ quyền với em trai tôi.
Anh nổi giận đùng đùng trừng mắt tôi.
Em trai tôi: “?”
Tôi: “?”
Anh giống anh chồng nhỏ bị vứt bỏ: “Em anh lần, để dấu vết trên người tôi, không ý định chịu trách nhiệm không!”
Tôi: “!!!?”
Em trai tôi: “???!”
Em trai tôi lần tiên thấy người phóng khoáng , bất an tôi: “Chị ơi, chuyện này…? Anh không giữ nam đức à?”
ngập ngừng: “…Chị?”
mắt anh tỏa sáng, lập tức nắm lấy tay em trai tôi.
Kích động gọi: “Hóa em vợ, đúng lũ tràn vào miếu Long vương*, người một nhà không biết người một nhà!”
*Lũ tràn vào miếu Long vương (大水冲了龙王庙): Hình dung vốn người một nhà, phe, nhưng vì không biết nhau nên dẫn đến hiểu lầm, xung đột với nhau.
Anh muốn mời tôi ăn tối, tôi không thể từ chối.
Kết quả đồ ăn mang lên, anh đã bắt kể khổ: “Em vợ, anh em nghe, con người anh bình thường rất nhát gan, vô thủ nam đức, chị em ép buộc anh, nên em nghĩ cách để cô chịu trách nhiệm với anh!”
Em trai tôi chần chừ tôi: “Chị, chị ép buộc anh à?”
Tôi vội vàng xua tay: “Không , chị không ! Chị chỉ không cẩn thận anh lần… Ái không , chị không !”
Không ngờ từ trước đến nay lạnh lùng với người khác gần không hứng thú với bất kỳ thứ gì, thế diễn sâu .
Anh bắt kể khổ với em trai tôi, diễn kịch, kỹ năng diễn xuất vô xuất sắc.
Tôi không thể xen vào.
đầy nửa giờ, em trai tôi đã bắt dùng ánh mắt vô đau đớn tôi.
“Chị, em không ngờ chị đối xử với một chàng trai ngây thơ anh .”
Tôi nứt : “Cứu mạng, tên đó mươi tuổi đó!”
Em trai tôi cam đoan với : “Em trai, cậu yên tâm, đại ca làm chủ cậu, đại biểu nhà anh sẽ đồng ý với mối sự này, sau này chị anh ép buộc cậu nữa thì cứ với đại ca!”
Tôi: “SOS, cứu tôi với…”
Tôi không ngờ, chuyện tôi và giải quyết xong, người họ đã bái lạy .
Hơn nữa chủ động giúp tôi ngăn cản nhiệm vụ khuyên bảo nó.
Chiều hôm đó, em trai tôi đã giác ngộ.
Hơn nữa ngựa không dừng vó mua vé tàu cao tốc về trường đi học tiếp.
Tôi: “…”
Tiễn người đi xong, tôi đứng sau lưng .
chằm chằm anh.
hơi chột dạ, nhận sai rất nhanh: “Bạn học Tiểu Ôn, anh sai .”
Tôi bóp eo: “ sao?”
“Anh bị người ta độc! Tất cả mọi người đều em vứt bỏ anh, thay lòng đổi dạ, đi dạo một anh đẹp trai trong sân trường tận ba ngày, anh đứng ngồi không yên mới tới tìm em.”
Hay thật, tôi cũng không ngờ tới luôn.
Sao người truyền tin tức ngầm ?
Anh truy : “Em không liên lạc với anh, thật sự không cần anh không?”
“Chuyện này…”
“Tình bạn hữu nghị thuần khiết, anh cũng thể chấp nhận… Nhưng đừng bỏ rơi anh, được không em?”
Cứu tôi với, tôi không đỡ được.
“Em, suy nghĩ một chút…”