Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“ Lục Huyên, mời nhanh chóng đến cục Công an thành phố…”
Nghe điện thoại , toàn thân tôi run lẩy bẩy, vội vã bắt taxi đến đồn cảnh sát.
Vừa tới nơi thì nhìn một thanh niên hai mắt đỏ hoe trên băng ghế dài ở hành lang.
Phó Trầm nghe tiếng bước chân gấp gáp liền ngẩng đầu nhìn.
Hai mắt đỏ au trông thật đáng thương.
“Chị ơi, bây giờ em còn mình chị thôi.”
Nghe Phó Trầm nói vậy, lòng tôi đau nhói, bèn cúi người vươn tay ôm cậu.
Lúc Tư Tư và Phó Trầm còn nhỏ, ba mẹ họ vì bệnh tật mà lần lượt đời, hai chị em phải sống những tháng ngày vô cùng khổ cực.
Vì em trai, Tư Tư đã phải bỏ sớm. May mắn là có đầu óc kinh doanh, buôn bán cũng mát tay nên mấy năm nay cũng dành dụm ít tiền.
Đủ lo cho em trai đi .
Ai ngờ đâu, còn trẻ vậy lại đột ngột đời vì tai nạn giao thông.
Tròng mắt tôi đau nhức, nước mắt không kìm tuôn rơi, giây tiếp theo tôi lập tức lén lút lau đi.
Không thể để Phó Trầm nhìn , tôi phải bình tĩnh hơn thằng bé mới , tiếp theo còn nhiều vấn đề cần tôi giải quyết.
“Đi thôi, chị đưa em về .”
Tôi nắm tay Phó Trầm đến bên đường gọi một chiếc taxi.
Lần trước gặp Phó Trầm, cậu nhóc còn là sinh cấp hai, dáng vẻ có chút trẻ con, mở miệng ra gọi tôi ‘chị ơi chị à’ hết sức ngọt ngào.
Sau khi đưa Phó Trầm về , tôi sắp xếp cho cậu ở cạnh phòng tôi.
Tôi là con một, nên khi tôi vừa trưởng thành, ba mẹ đã mua cho tôi một căn ở thủ đô, nơi tấc đất tấc vàng, đến khi tôi vào đại đã dọn vào đây ở một mình.
Nhìn Phó Trầm lặng lẽ trên ghế sofa, tôi quay người đi vào giúp cậu dọn dẹp phòng, cậu nhóc gần cả đêm không hề chợp mắt, hiện tại cần phải nghỉ ngơi.
Đến khi tôi trải ga giường, Phó Trầm ngơ ngác đó, mắt cũng không chớp.
“Phó Trầm, cuộc sống phải tiếp tục, đi tắm đi đi đi, ngày mai còn phải lo liệu tang lễ cho chị của em nữa.”
Tôi xổm trước thằng bé, nhìn vào mắt cậu…Phó Trầm, số thằng bé sao mà khổ quá.
“Dạ.”
Không biết bao lâu, cậu nhóc đáp lại bằng giọng khàn khàn.
Đợi cậu về phòng, tôi bắt đầu liên lạc với luật sư, dù vụ tai nạn xảy ra bất ngờ không phải do lỗi lái xe của Tư Tư.
Do phanh xe trục trặc, tốc độ của ô tô ngày càng nhanh, cuối cùng lao thẳng trên cầu xuống sông, xe lật, người cũng không còn.
Cuộc đời Phó Trầm sau này còn dài, điều tôi có thể làm bây giờ là cố gắng hết sức đòi tiền bồi thường cho cậu .
Gọi điện thoại cũng đã khuya.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng Phó Trầm, liếc nhìn về phía giường, trong phòng có mỗi ánh sáng hắt ra chiếc đèn đầu giường.
Cậu nhóc cuộn tròn người trong chăn, nhìn không rõ .
tôi biết chắc chắn lúc này cậu nhóc chưa .
Tôi ở mép giường, đưa tay tắt đèn nhẹ nhàng vỗ lưng cho Phó Trầm.
“ đi.”
Đến khi nghe tiếng thở đều đều của cậu nhóc, tôi mới nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy trở về phòng.
2
Sáng sớm hôm sau, tôi xin phép cho Phó Trầm nghỉ một tuần, bữa sáng còn chưa kịp ăn bèn dẫn Phó Trầm đi lo liệu tang lễ cho Tư Tư.
Tư Tư chẳng có bạn bè nào khác nên tang lễ cũng ảm đạm, ngoại trừ Phó Trầm và tôi thì chẳng có ai khác đến viếng .
Trời mưa lất phất, tôi và Phó Trầm đều không mang ô, lặng lẽ nhìn di ảnh trên bia mộ.
Nước mưa thấm ướt mái tóc cậu nhóc làm chúng dính bết vào trán cậu.
Tôi ôm vai Phó Trầm, cậu nhóc cao, thân hình gầy guộc không hề yếu đuối.
“Về thôi, khi nào có thời gian chị sẽ dắt em đi thăm Tư Tư.”
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, tôi đưa Phó Trầm về căn hộ cũ, thu dọn những thứ cần thiết, đóng gói lại gửi đến tôi.
Phó Tư Tư lúc còn sống đã thuê căn hộ này, hiện tại cũng sắp hết hạn thuê , việc dọn đồ đi là lẽ đương nhiên.
Đồ đạc của Phó Trầm không nhiều, có vài thùng carton, không có gì ngoài mấy cuốn sách và vài bộ .
Tôi cũng dọn đồ của Phó Tư Tư, những thứ không thể mang đi trực tiếp vứt đi, còn ảnh và nhật ký tôi đều gói ghém lại mang về.
của cậu nhóc ướt đẫm, tôi đỡ cái thùng tay cậu.
“Chị giúp em sắp xếp , đi tắm đi kẻo cảm lạnh.”
“Cảm ơn chị.”
Phó Trầm mấp máy đôi môi mỏng, nhẹ nhàng đáp lại, đôi môi cậu nhóc có chút nhợt nhạt, chắc là dầm mưa cảm lạnh .
cậu nhóc đã đi vào phòng tắm, lúc này tôi mới xuống giúp cậu thu dọn .
Phó Trầm căn bản chẳng có mấy bộ , cần vài phút tôi đã thu dọn , treo hết vào trong tủ cũng chiếm một góc nhỏ.
Tôi thở dài, trong lòng thoáng chút xót xa khó tả, ghi nhớ kích cỡ của cậu nhóc, tôi liền quay người đi ra phòng khách.
Mấy ngày nay chưa có phút nào nghỉ ngơi tử tế, đánh răng rửa , tôi ra khỏi phòng, định uống chút nước đi .
phòng bên cạnh hình còn sáng đèn, tôi nhẹ nhàng gõ cửa, đợi hồi lâu không nhận phản hồi nên mở cửa đi vào.
cậu nhóc đỏ bừng, tôi đưa tay sờ trán cậu.
“Sao lại nóng ?”
Tôi tay ra khỏi trán cậu, vỗ nhẹ vào má Phó Trầm, nhẹ giọng gọi tên cậu.
Cũng may cậu nhóc không tắt đèn , chứ mà cứ này, không phải sẽ thành tên ngốc luôn sao.
“Phó Trầm, Phó Trầm, dậy đi…”
Tôi vừa vỗ nhẹ vào cậu nhóc vừa kêu tên cậu.
Phó Trầm mở mắt ra, viền mắt hơi đỏ lên vì .
Công nhận là cậu nhóc này bảnh phết, bây giờ con người ta đang đến phát ngốc luôn , tôi còn tâm sức mà nghĩ ngợi linh tinh ư?
Vừa định lên tiếng tôi đã Phó Trầm đang đến mụ mị đầu óc ôm .
Nhiệt độ cơ thể cậu cũng cao, ôm này khiến tôi cảm giác mình đang ôm một cái lò lửa vậy.
“Chị, đừng bỏ rơi em, em có thể dọn dẹp , có thể nấu cơm, đợi tới khi em lớn còn có thể kiếm tiền nuôi chị, đừng bỏ rơi em.”
Cậu nhóc tội nghiệp này thực sự…khiến người ta đau lòng.
Nếu người khác nói ra những lời này có thể đã khiến tôi suy nghĩ viển vông, lời này lại đến miệng của Phó Trầm, khiến tôi không thể cho phép bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.
“Cho dù cả giới đều quay lưng lại với em thì chị sẽ không bao giờ vậy, em , đi bệnh viện nhé?”