Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mau vào đi.”
Lão có vẻ nhiệt tình , còn chủ động đưa dép lê cho Phó Trầm.
Sau bữa cơm tất niên, tôi và cùng ngồi trên sofa xem TV, còn lão và Phó Trầm ở trong bếp dọn dẹp.
“Cảm ơn .”
Tôi ngồi cạnh bà , ôm chầm lấy bà, nếu tôi không xuống nước, đêm Phó Trầm không có cửa nào vào .
“Cám ơn khỉ gì, đừng quấy rầy xem TV, lăn qua một bên đi.”
Nói bà lấy ra hai chiếc bao lì xì đỏ nhét vào tay tôi.
“Sao lại hào phóng thế, cho con tận hai bao lì xì?”
“Con gái không biết xấu hổ, cái còn lại là cho Phó Trầm.”
Bà hừ lạnh, nhìn đồng hồ quay đi ngủ.
Dọn dẹp , lão cũng .
Trước , ông còn dặn cậu nhóc tối đừng rời đi, dành cho khách đã được sắp xếp sẵn cho cậu .
Tôi vẫy tay ngoắc ngoắc Phó Trầm, cho cậu nhóc cả hai chiếc bao lì xì.
“Phó Trầm, vui vẻ.”
Tôi cùng Phó Trầm đón sinh nhật tròn mười tám, vụ kiện tai nạn xe hơi của Tư Tư cũng đã kết thúc.
Luật sư theo sát gần một , từ thu thập chứng cứ đến lúc ra tòa, cuối cùng cũng đòi được khoản bồi bảy chữ số.
Tôi đưa thẻ ngân hàng cho Phó Trầm, cậu nhóc đã trưởng , số đó giao cho cậu nhóc cất giữ.
Đêm đó Phó Trầm có uống chút rượu, cứ ôm riết lấy tôi gọi chị, tôi cho rằng cậu nhóc đang gọi Phó Tư Tư để mặc cậu nhóc ôm.
“Chị, thẻ ngân hàng chị cứ giữ đi, giao hết cho chị, chị đợi em…”
Cậu nhóc nhét chiếc thẻ ngân hàng trong tay vào túi tôi, tôi giữ giúp cũng được, ‘chị đợi em’ là có ý gì?
Tôi cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng là do cậu nhóc uống say thôi.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đưa Phó Trầm đi du lịch nửa tháng, trở đúng lúc có kết quả thi.
Phó Trầm quả thật không phụ lòng mong đợi, cậu nhóc lọt vào top 20 toàn tỉnh, tôi phấn khích đến mức hôn chụt một cái vào mặt cậu nhóc, hôn tôi cũng ngẩn người.
“Tốt quá , chị mừng cho em.”
Nguyện vọng một của Phó Trầm là trường đại học khoa hàng đầu cả nước, chuyên ngành học lâm sàng.
Khoảnh khắc nhận được thông báo nhập học, tâm trạng tôi cuối cùng được thả lỏng.
Ngày đầu nhập học, tôi đưa Phó Trầm đến trường đăng ký.
“Nghe nói học rất vất vả, ở trường nhớ học hành chăm chỉ, đương nhiên gặp được người hợp cũng thử quen bạn gái xem sao.”
Thanh niên nhàn nhạt nhìn tôi, dường như có chút không vui.
“Em người lớn tuổi .”
Tôi hơi sững người, tùy tiện đáp: “Đàn chị cũng ổn.”
Phó Trầm lại phớt lờ tôi, xách vali đi thẳng vào ký túc xá.
Mặt tôi không đủ dày để theo vào ký túc xá nam chỉ có nhìn theo bóng lưng cậu nhóc dần khuất dạng quay người rời đi.
Tôi nghe nói học rất vất vả không ngờ lại vất vả đến thế.
Bình nhắn tin gọi điện cho Phó Trầm, cơ bản đều không liên lạc được, phải rất lâu sau cậu ấy trả lời, nghỉ hè và nghỉ đông đều phải đến các bệnh viện khác nhau để kiến tập.
Nghe giọng nói đầy mệt mỏi của cậu qua điện thoại, tôi bắt đầu giảm tần số cuộc gọi và tin nhắn lại.
Sau cùng, thỉnh thoảng nửa tháng, có một tháng liên lạc được một lần…
Hiện tại phần lớn thời gian cậu nhóc đều ở ký túc xá trường, rất hiếm tôi vẫn giữ lại cho cậu nhóc.
thứ hai đại học của Phó Trầm, căn tồi tàn cũ nát của lão và bà vào diện quy hoạch, tôi bất ngờ được thừa kế số bồi không nhỏ.
Đột nhiên trở phú bà khiến tôi có chút không quen.
rõ ràng năng lực nghi của lão và bà tốt tôi nhiều, đến tay, phần lớn đều được chuyển vào thẻ của tôi, phần còn lại hai vợ chồng già cùng cầm đi du lịch ăn chơi cho đã.
Con người tôi vốn chẳng mơ ước gì cao xa, có liền xin nghỉ công ty.
Sau đó, mở một cửa hàng ở khu thương mại trung tâm phố, kinh doanh quán .
Cuộc sống bình dị như vậy thật tuyệt vời.
Tuyệt vời nữa chính là độc thân, sau một thời gian dài sống độc thân, tôi cảm thấy tâm hồn mình như được thăng hoa.
Lúc đầu còn nghĩ, đợi sau Phó Trầm trưởng , sẽ tìm một cậu em trai để yêu đương ngọt ngào.
Nghĩ thôi cũng thấy khá thú vị, không ngờ sau này lại cảm thấy độc thân so với em trai thoải mái …
Lão và bà cũng không thèm quản chuyện này nữa, lúc đầu, ngày nào họ cũng gọi điện cho tôi, giục tôi tìm đối tượng, sau này họ chỉ quẳng lại mấy chữ.
— thì tìm.
Thấy tôi sắp ngoài 30, họ lại rút lại nói kia, thẳng thừng sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Mỗi ngày xem mắt mười người, đủ loại, không phân biệt tuổi tác.
mục tiêu của đám người kia chỉ có một, chính là bám váy đàn bà.
đầu tiên họ hỏi tôi đều là tôi có bao nhiêu , kết hôn có sang tên cho anh ta được không.
Haha, đùa à, tặng cho anh á?
Cho cái cù lôi nè!
Không biết làm sao mà Phó Trầm biết được chuyện tôi đi xem mắt, tờ mờ sáng cậu nhóc đã gọi cho tôi.
Tôi mơ màng nghe máy, áp điện thoại vào tai.
“Chị, em hối hận , em không học .”
Nửa đêm bị điện thoại gọi tới đánh thức, đầu óc vẫn còn hơi mụ mị, chỉ có xoa dịu cậu nhóc.
“Học tốt mà, ráng học hành chăm chỉ…”
“Chị có cho em một cơ hội được không? Chờ em.”
“Ừ, ừm, được.”
Tôi đồng ý một cách mơ hồ, trả lời lại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, tôi xem lại lịch sử cuộc gọi, nhớ lại những gì cậu nhóc đã nói với tôi tối qua, trái tim bỗng nhiên đập loạn.
‘cho em một cơ hội’ và ‘chờ em’ của Phó Trầm làm lòng tôi xao xuyến, bắt đầu suy nghĩ lung tung hàm ý sâu xa trong nói ấy…
8
Mấy ngày gần đây, có một người đàn ông mặc vest, đi giày da xuyên đến quán , trông khá đẹp trai, là kiểu sugar daddy theo ngôn ngữ mạng hiện , thật tình là khá có sức hút.
Mấy cô bé nhân viên của quán mê anh ta như điếu đổ.
Tôi ngồi bên cửa sổ, uống ngắm nhìn dòng người qua lại trong quán.
Có lẽ do ăn may, sau mở cửa hàng đầu tiên ở khu thương mại trung tâm phố, chỉ nửa sau, tôi lại mở thêm được chi nhánh thứ hai.
Hôm dạ dày có chút khó chịu tôi không uống .
lấy sổ sách ra xem, bên cạnh tôi đã được đặt một tách .
Là người đàn ông đó.