Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cha tôi mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, nhập viện suốt nhiều ngày mà không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng bị chảy m.á.u từ hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng và .
Ông vừa đầy vài ngày, mẹ tôi đã bắt mối quan hệ với một người đàn ông trẻ hơn bà mười mấy , còn nhất quyết đòi tái hôn.
Bất chấp gia đình tôi khuyên can, phản đối, bà vẫn cứng đưa người đàn ông đó về làm giấy đăng ký hôn, thậm còn để anh ta dọn về trong nhà.
Cha tôi là người rất có danh tiếng nên ch//ết của ông khiến họ hàng đều vô cùng phẫn nộ.
Bên nhà cũng tức đến mức không thể chịu nổi.
Vì chuyện này, tôi chuyển ra ngoài , cắt đứt mối quan hệ với mẹ.
Lúc quay lại nhà để thu dọn đồ đạc, tôi còn hẹn trước với mẹ, muốn đảm bảo rằng không phải chạm mặt người đàn ông kia mới chịu về.
Tuy nhiên, khi vừa bước vào nhà, tôi thấy những âm thanh đáng ngờ từ phía tủ giày.
Mẹ tôi mặc chiếc váy mà tôi hay mặc, quỳ bò bên tủ giày. Người đàn ông kia ôm bà, ánh mắt đầy vẻ ma quái, miệng nhếch lên một nụ cười rợn. Tay hắn còn không ngần ngại sờ soạng lên chiếc váy của mẹ tôi.
Tôi tức đến mức toàn thân run lên, đóng sầm cửa lại, hét một tiếng, giọng mẹ tôi yếu ớt truyền ra từ trong nhà nhưng đầy vẻ trách móc.
Dựa lưng vào cửa, tôi chỉ cảm thấy dạ dày mình cuộn lên, không ngừng buồn nôn.
Cha tôi trước đây từng nói rằng mẹ sẽ không bao giờ phản bội ông, họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc và mẫu mực.
quả là khi mộ cha tôi còn kịp khô xi măng, mẹ tôi đã đưa một gã đàn ông khác về trong ngôi nhà của ông, còn làm những chuyện đáng hổ thẹn như vậy.
Tôi quay người lại, đạp mạnh vào cánh cửa một . Tiếng động khiến hàng xóm tò mò ló ra xem, họ liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy ý tứ.
Khi mẹ tôi vội vàng mở cửa ra, tôi chỉ khinh thường nhìn bà một , sau đó đóng sầm cửa lại.
Mẹ tôi sợ tôi làm to chuyện nên còn kịp thay quần áo. Bà ta vội chiếc váy xuống, cơ thể vẫn toát ra một mùi kỳ quặc thoang thoảng. Khuôn mặt bà đỏ bừng, mồ hôi đẫm trán, hơi thở gấp gáp. Dù vậy, ánh mắt bà ta nhìn tôi lại pha oán trách.
Người đàn ông kia đứng bên cạnh mẹ tôi, tay nửa vòng qua eo bà ta, ngón tay còn nghịch nghịch dây váy. Hắn cười dâm đãng, buông lời mời mọc:
“Vào đi nào, con gái à, ăn cơm rồi hẵng đi. Hoa nấu ăn ngon lắm đấy, thử xem sao.”
lời nói đầy mỉa mai từ gã đàn ông hơn cô vài mà dám xưng “,” tôi chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. Lẽ nào đến cả đồ lót của cô cũng bị mẹ đưa cho hắn?
Tôi dứt khoát bước vào phòng, vali, định thu dọn vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân thiết yếu để rời đi ngay lập tức.
Thế nhưng, khi mở tủ quần áo, tôi ra mọi thứ thường mặc đã biến , ngay cả đồ lót cũng không thấy đâu. Nghĩ đến việc mẹ mình đang mặc chiếc váy tôi, tôi cảm thấy lạnh lưng, bụng tôi quặn thắt từng cơn buồn nôn.
Đứng ở cửa, mẹ tôi không áy náy, thản nhiên giải thích:
“Trời nóng quá, con không có quần áo mặc sao? Đồ con để ngoài ban ấy, ăn cơm đi rồi mẹ thu dọn lại cho. Hoa nấu ngon lắm, con thử xem.”
vậy, tôi quay lại nhìn người đàn ông đang cầm cốc nước. Trông hắn ta chỉ hơn tôi vài nhưng ánh mắt lại tràn đầy dơ bẩn. Tôi khẽ cười lạnh một tiếng rồi quay đi.
Không nói thêm gì, tôi gom tất cả quần áo còn sót lại trong tủ, cả móc treo cũng ném hết vào vali. Sau đó, tôi thu dọn đồ dùng trong phòng tắm và quyết định rời khỏi nơi này mãi mãi.
Đúng lúc đó, mẹ tôi dữ quát lên:
“Con xem lại thái độ của mình đi! Đây là mẹ của con đó chứ không phải ai khác đâu!”
Gã đàn ông kia vẫn bày ra bộ mặt cười giả tạo, chìa ly nước ra trước mặt tôi như là muốn làm dịu tình hình:
“Nào, uống nước đi, đừng mà.”
Tôi không đáp, chỉ vali rời khỏi căn nhà.
Đến khi bước vào thang máy, tôi mới ra ánh mắt của những người khác đang nhìn mình đầy ngạc nhiên. Qua bức tường phản chiếu của thang máy, tôi thấy gương mặt mình tái xanh, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể vẫn còn run rẩy.
Trong những ngày tiếp theo, mẹ tôi tìm mọi lý do để thuyết phục tôi quay về. Lúc , bà cố gắng nói chuyện tình cảm, viện lý do rằng bà đã , không thể cô đơn mãi được và hy vọng tôi có thể hiểu cho bà. Sau đó, bà còn nhắc đến người đàn ông kia, nói rằng hắn muốn mời tôi ăn cơm để làm quen.
Nhưng điều này chỉ khiến tôi càng thêm tởm. Trong lòng tôi, bà ta chắc chắn đã qua lại với người đàn ông họ Hoa kia từ trước, thậm có thể đã độc cha tôi để nhanh chóng hôn với hắn. Nếu không phải quả giám định tử thi của cha tôi không có vấn đề gì, tôi đã sớm báo sát.
Mặc dù tôi phớt lờ mọi lời cầu xin của mẹ tôi, bà ta chuyển sang mắng chửi, nói rằng tôi không xứng đáng là con gái của bà. Khi bị chặn số điện thoại và WeChat, bà thậm dẫn người đàn ông họ Hoa kia đến nơi tôi làm việc và chỗ trọ của tôi để chặn tôi lại và ép tôi đi ăn cùng họ.
Mỗi lần gặp, bà ta đều mặc quần áo của tôi để lại trong nhà, thậm cả nội y và giày cũng không tha. Điều nực cười là chân của tôi rõ ràng hơn chân bà ta hai cỡ, vậy mà bà ta vẫn cố tình xỏ vào được cho bằng được.
Dần dần, mọi chuyện ngày càng đi quá giới hạn. Một ngày nọ, mẹ tôi tay tôi, vui mừng thông báo rằng bà đã thai một đứa trai cho tôi. Gương mặt bà ta hồng hào rạng rỡ, ánh mắt đầy vui sướng, vòng tay ôm chặt người đàn ông kia như một cô gái trẻ đang yêu, dựa vào n.g.ự.c hắn ta với dáng vẻ e thẹn.
Tôi cảm thấy mình như nổ tung.
Bà ta gần 50 , mãn kinh đã là may lắm rồi, vậy mà bây giờ còn dám tuyên bố thai. Điều này chẳng phải là muốn liều mạng hay sao?
Nhìn gương mặt mẹ mình đầy khí sắc, ánh mắt long lanh, cơ thể toát ra một mùi hương ngọt ngào. Tôi bỗng liên tưởng đến một quả đào chín mọng đã gần như nẫu, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ rỉ nước.
Ý nghĩ này khiến tôi rùng mình nhưng khi nhìn thẳng vào bà ta, trong tôi chỉ dấy lên một cảm giác tởm không thể giải thích được.
Tôi nắm cánh tay mẹ, bà sang một bên, lạnh lùng nói:
“Mẹ mình đang làm gì không? Mẹ muốn ch//ết hay sao?”
Thế nhưng bà ta vẫn nở nụ cười hạnh phúc, nói rằng người đàn ông kia đối xử với bà rất tốt. Bà sẵn sàng sinh con cho hắn, vì hắn chính là tình yêu đích thực của bà và mong tôi có thể chấp hắn.
Tôi nhìn khuôn mặt rạng rỡ của mẹ mình chìm trong ái tình rõ như in trên trang báo, tôi rằng bà đã không còn cứu vãn được nữa.
Khi tôi vừa buông lỏng thái độ, bà lập tức lao vào lòng gã đàn ông kia như chim én về tổ, rồi quay lại cười vẫy tay với tôi, nói:
“Con phải gọi là chị chứ, cuối tuần về nhà ăn cơm nhé. Hoa sẽ nấu món Long Phượng để bồi bổ cho mẹ uống, hy vọng là sinh ra được một cặp song sinh.”
thích: Lung Fung còn được gọi là Rồng [ 1 ] và Long Phượng , là một món hải sản đặc hoặc gou rou được làm từ chanh, ớt , gà, rắn và rau Trung Quốc.
“ Long Phượng” chẳng phải là món gà mái già hầm rắn hay sao?
Gã đàn ông đó vẫn mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt lướt khắp người tôi, đặc biệt là những chỗ nhạy cảm.
Tôi cảm thấy lạnh cả người, trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay người bỏ đi.
Buổi tối, tôi gọi điện cho bà và cậu mình, mong họ có thể giúp khuyên nhủ mẹ tôi.
Nhưng khi tôi gọi cho cậu tôi, tôi được bà tôi đã tức đến mức ngất xỉu và phải nhập viện. Cậu tôi nói rằng mẹ tôi đã gần 50 rồi, làm sao có thể sinh thêm bé được nữa?
Tôi không muốn về nhà gặp gã đàn ông kia, chỉ gọi điện để nhẹ nhàng khuyên bà hãy nghĩ đến sức khỏe của mình, không nên mạo hiểm như vậy.
Tôi còn giải thích rằng gã đàn ông kia không đáng tin, lời hứa nuôi con chỉ là dối trá, tương lai sẽ gặp rất nhiều vấn đề.
Thế nhưng bà ta lại đáp một cách quyết liệt:
“Yêu là yêu. Mẹ nguyện mạo hiểm vì tình yêu. Còn đứa của con, chẳng lẽ con không muốn có nó sao?”
Bà thậm còn đề nghị mỗi tháng tôi đưa bà 2000 tệ* tiền sữa cho bé.
thích: 2000 tệ gần bằng 7 triệu VNĐ.
Tôi tức đến mức muốn nổ tung, lập tức hét lên trong điện thoại:
“Nếu mẹ nhất quyết phải làm như vậy, con sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con ngay. Mẹ ch//ết thế nào, con cũng không quan tâm nữa!”
Vậy mà bà lại mắng ngược tôi, gọi tôi là đồ bất hiếu, đồ sói trắng mắt*, nói rằng nếu không phải vì nặng đẻ đau bà đã không sinh ra tôi. Bà ta còn trách tôi không giúp đỡ mẹ nuôi , lại chẳng cảm thông cho bà.
thích: Sói mắt trắng là ý chỉ những kẻ phản bội.
Nếu bà đã cố chấp như vậy, tôi chỉ còn cách “rút củi dưới đáy nồi”.
Tối hôm đó, tôi gọi điện cho ông nội và bác, đồng thời thông báo với cậu. Sáng hôm sau, cả một đoàn người đến nhà mẹ tôi, bao gồm cả đại diện từ khu dân cư và luật sư, để tiến hành chứng tài sản thừa kế của cha tôi.
Toàn bộ căn nhà, tiền tiết kiệm đều được chia rõ ràng: bao nhiêu tài sản thuộc về tôi, còn lại bao nhiêu thuộc về mẹ tôi.
Gã họ Hoa kia là một kẻ vô rỗi nghề, mẹ tôi đã nghỉ hưu sớm từ hai năm trước, cả hai chỉ có thể dựa vào tiền lương hưu của bà. Sau khi chia tài sản, mẹ tôi chỉ còn lại bốn phần căn nhà. Tôi muốn xem xem hai người họ sẽ làm thế nào để nuôi bé.
Mẹ tôi nhảy dựng lên, mắng nhiếc tôi không ngừng nhưng ngược lại gã họ Hoa chỉ ôm bà, cười nham hiểm, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào tôi.
Bà muốn tái hôn, muốn sinh thêm con? Tôi đã nhờ luật sư phân chia rõ ràng tài sản của cha, dù có đưa tôi đề này ra tòa án cũng không thay đổi được.
Cuối cùng, bảng kê tài sản được lập ra, số tiền chia cụ thể rõ ràng, đến mức ngay cả cậu của tôi cũng không đứng về phía mẹ tôi nữa.
Bà chỉ đành miễn cưỡng đồng ý sẽ chuyển phần tiền của tôi trong vòng một tháng.
Trước khi rời đi, mẹ tôi vừa khóc vừa mắng, còn gã đàn ông kia tiễn tôi ra cửa, nhìn tôi với nụ cười quái dị, nói:
“Tiểu Điền, nhớ về nhà ăn cơm với chúng ta nhé.”
Câu nói này khiến tôi buồn nôn không chịu nổi.
Sau lần này là đã trở mặt với nhau, tôi hoàn toàn không muốn liên lạc với mẹ mình nữa, chỉ chờ luật sư thúc giục bà ta chuyển tiền. Nhưng trước khi được tiền, tôi đã tin về ch//ết đột ngột của bà ta.
Mẹ tôi đang thai, bị ngộ độc do ăn quá nhiều quả mơ. Vì ăn vội vàng mà không nhả hạt, quả mơ bị mắc trong cổ họng, khiến bà bị nghẹn thở và tử vong.
Tôi được cuộc gọi từ gã đàn ông kia nhưng xong lại càng cảm thấy bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, sau khi báo sát, họ đã phát hiện ra sự thật. sát xác rằng mẹ tôi đã ăn quả mơ một cách vội vã, hạt mơ mắc trong cổ họng khiến bà nghẹn thở. Không thể thốt lên âm thanh nào để kêu cứu được nên bà ta đã vì không thể thở được.
Một điều khủng khiếp hơn nữa là, khi sát điều tra, họ còn phát hiện ra những tượng đáng sợ trong nhà. Gã đàn ông kia và mẹ tôi đã có những hành động không thể tưởng tượng được trên ban và camera giám sát trong nhà đã ghi lại mọi thứ.
Tôi gọi cho cậu, yêu cầu đừng để bà chuyện này để tránh bà phải chịu cú sốc. Họ quyết định lo liệu tang lễ cho xong xuôi hết và không để bà được sự thật.
Tôi không ngờ rằng, gã đàn ông kia lại nói với tôi rằng trước khi qua đời, mẹ tôi đã viết một lá di chúc, trong đó nói rằng nếu bà ch//ết khi thai, bà muốn được hỏa táng và sau đó tái hôn với một người đàn ông trẻ để tận hưởng cuộc vui vẻ.
Lá di chúc còn ghi rõ, nếu bà ta ch//ết, hãy tìm một chàng trai trẻ khoảng chừng hai mươi , bị tai nạn giao thông mà ch//ết để tổ chức đám cưới âm hôn với bà. Không thể tin nổi mẹ tôi đang thai đã vì ngạt thở do ăn quả mơ rồi bây giờ tới chuyện này.
Chuyện này quá kỳ quái nhưng nó lại được chứng hợp pháp, khiến tôi không thể tin vào mắt mình.
Tôi muốn dùng pháp luật để kiện hắn nhưng gã đàn ông kia lại giữ chặt lá di chúc, còn nói rằng mẹ tôi và hắn đã là vợ chồng. Còn tôi chỉ là con gái nên không có quyền can thiệp.
Cậu của tôi rất tức vì những gì đã xảy ra.
Về phần ông của tôi, ông không quan tâm đến chuyện của mẹ tôi, thậm còn khuyên tôi rằng: “Mẹ con đã ch//ết rồi, chôn cất ở đâu cũng không quan trọng, cứ hỏa táng đi rồi thôi.”
Tôi cảm thấy vô cùng buồn bã và căm phẫn.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, gã đàn ông kia đem bán x//ác của mẹ tôi với một giá cao khoảng 8000 tệ để đem đi âm hôn.
Hắn ta còn nói rằng sẽ đưa cho tôi một nửa số tiền, dù sao đó cũng là tiền của mẹ tôi. Tôi nhìn t.h.i t.h.ể mẹ mình bị người đàn ông kia đi, những lời hắn nói, tôi chỉ cảm thấy tởm vô cùng.
Vì hắn đã làm thủ tục hôn với mẹ tôi, căn nhà đó trở thành tài sản của hắn ta. Tôi nghĩ về căn nhà và cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi không thể chịu đựng được việc phải tiếp tục đối diện với người đàn ông này.
Tôi lại nghĩ đến chuyện hắn ta sẽ bán căn nhà và chia tiền cho tôi theo tỷ lệ hợp lý. Hắn ta còn yêu cầu luật sư gọi cho tôi, bảo tôi đi những đồ đạc của mẹ mình hoặc di vật của bà.
Tôi nhớ lại tượng mẹ tôi mặc chiếc váy của tôi trước khi qua đời, cảm giác tởm lại dâng lên.
Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng từng ngày trôi qua căn nhà vẫn được bán đi, tôi càng cảm thấy căng thẳng.
Tôi đã chậm kinh nguyệt đến mười ngày, bụng vốn dĩ phẳng nay lại hơi nhô lên, cảm giác cứng và có phần thừa mỡ mềm.
Tôi đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo tôi bị cân bằng nội tiết và kê thuốc cho cô.
Nhưng tình trạng của tôi không cải thiện. Tôi cảm thấy ngứa ngáy khắp người, giống như có con gì bò trên da, đồng thời nhiều vết bầm tím xuất hiện.
Cơ thể tôi tỏa ra mùi hôi thối kỳ lạ, giống như th//ịt đang thối rữa, dù tôi xịt nước hoa cũng không che giấu được.
Khi tôi đến ty, mọi người không thể chịu nổi mùi đó nên họ lảng tránh tôi.
Tôi lo lắng rằng thuốc tôi đang uống sẽ l.à.m t.ì.n.h trạng tồi tệ hơn, vì vậy tôi đã xin nghỉ phép để đi bệnh viện kiểm tra lại. Khi bác sĩ thấy tôi, ông ta hỏi tôi có ăn phải loại thuốc lạ nào không, có xăm hình gì mà để lại những vết bầm, hoặc có sử dụng dầu dưỡng thể hay các sản phẩm làm đẹp linh tinh nào không.
Tôi không còn nhớ đã rời khỏi bệnh viện như thế nào nhưng tôi cảm thấy người mình lờ đờ như sắp ngất..
Về đến nhà, cảm giác ngứa ngáy càng trở nên tồi tệ hơn, đặc biệt là ở lưng. Cảm giác ngứa giống như có rất nhiều con côn trùng bò trên người. Tôi tức , gãi mạnh vài rồi nhìn thấy những mảnh da bong ra và m.á.u từ kẽ móng tay chảy ra.
Lúc này, tôi thấy một vài con giòi trắng nhỏ chui ra từ những chỗ bị tổn thương trên da. Hoảng sợ, tôi vội chạy đến bồn rửa mặt để rửa tay nhưng khi nhìn thấy những con giòi và m.á.u bị rửa trôi, bụng tôi quặn lại, cổ họng ngứa ngáy, tôi liền vội vàng đứng dựa vào bồn rửa mặt và nôn ra.
Trong khi kịp nôn hết những thứ trong dạ dày, những con giòi trắng nhỏ lại tiếp tục theo dòng nước rơi vào bồn rửa mặt, khiến tôi cảm thấy cực kỳ hoảng loạn và tởm.