Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

trước, tôi – người duy nhất thi đại học được 700 điểm – đã bị mẹ nhốt trong phòng.

đến việc bị ép không được điền vọng, tôi còn bị bà ấy dùng 2 vạn tiền sính lễ mua cho em trai, đổi lại tôi gả cho một lão già đã qua 3 đời vợ, không chỉ vậy còn có xu hướng bạo lực gia đình.

Tôi sống không bằng chết, vậy bà ấy lại đi khắp nơi rêu rao: “Đọc nhiều sách vậy thì có ích gì cho đời? chồng con sớm còn có ích .”

Tôi bị đánh đến gãy chân, ngày ngày bị nhốt trong căn phòng bẩn thỉu bốc đầy mùi hôi tanh, rằng tôi đang sống ở nơi không gì địa ngục trần gian.

Tôi rơi vào hố sâu tuyệt vọng, không còn thiết sống nữa nên uống thuốc diệt cỏ tự giải thoát chính mình.

Đến khi mở mắt ra, tôi thấy mình đã trở về ngày điền vọng.

Lần này, tôi muốn bà ta cũng nếm trải mùi vị tuyệt vọng giống tôi ngày ấy.

1

Tôi ngồi bần thần trên giường, mặt vẫn còn vệt nước mắt khô, được một lúc thì bỗng nghe thấy tiếng chửi rủa của Lâm Phương văng vẳng bên tai.

“Con nhỏ chết tiệt, tao dứt ruột đẻ ra mày, nuôi mày lớn khôn là mày chống đối tao à? Ai biết được mày lên đại học đi quyến rũ hạng người thế nào? Tao là mẹ mày có ý tốt muốn tìm cho mày một người chồng tử tế mày còn dám bày trò à?”

Lâm Phương chính là mẹ ruột của tôi.

Giờ phút này, bà ta đang đứng ngoài phòng đập cửa chửi bới, chửi mệt thì lại gào lên khóc, thật nào người điên.

Còn tôi còn tâm trí nghe xem bà ta gì nữa.

Cảm giác nội tạng bị thuốc diệt cỏ ăn mòn dường vẫn tan biến hẳn, tôi chỉ có cảm thấy toàn thân đang không ngừng run rẩy đến tê dại.

Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, tôi lập tức nhận ra mình đã sống lại.

nữa, thời điểm quay về lại chính là ngày tôi chuẩn bị điền vọng vào đại học.

trước, không đề phòng nên tôi bị mẹ nhốt trong phòng, cầu xin thế nào bà ta cũng không mở cửa. Thế nên tôi đã lỡ mất thời cơ điền vọng.

Những cuộc gọi đến từ các trường đại học cũng bị mẹ tôi thẳng tay cúp máy.

Lúc chỉ còn nửa tiếng cuối cùng trước hạn nộp vọng, cửa phòng tôi mới bật mở, tôi mau chóng lao tới ôm chân bà ta cầu xin, lại bị một đàn ông say rượu xách ngược quẳng về giường.

Trước khi đóng cửa, mẹ tôi chỉ hờ hững liếc nhìn tôi: “Con gái học hành làm gì cho vất vả? chồng con còn sướng , mày chỉ cần biết bây giờ việc mày cần làm là tao cầm sính lễ mua cho em trai mày thôi.”

Ngày qua ngày, tôi bị lão già kia cưỡng đoạt trong chính căn phòng tôi đã lớn lên từ bé.

Tinh thần tôi hoàn toàn suy sụp, mẹ tôi đã nhận của 2 vạn tiền sính lễ nên lập tức đưa tôi sang .

Sau 5 năm tôi kết hôn đã hạ được 2 con gái và 1 con trai. Căn không gì địa ngục là bao, sống ở tôi chịu vô vàn đọa đày của chồng tệ bạc, một bên mắt bị đánh đến mất thị lực hoàn toàn, chân cũng bị gãy, thiếu chút nữa là rời khỏi cơ .

Mẹ tôi vẫn tiếp tục đi rêu rao khắp nơi: “Học lắm làm gì? Cuối cùng lại về phục vụ chồng, chi bằng gả đi sớm à? Con bé Hân này cần dạy dỗ nghiêm khắc nữa mới hiểu ra được.”

Cuối cùng không chịu được nữa, tôi quyết định uống thuốc diệt cỏ, cảm nhận nỗi đau cùng cực trợn trừng mắt chết đi.

Không ngờ ông trời lại cho tôi một cơ hội làm lại cuộc đời.

Lần tái này, tôi sẽ không màng đến chuyện con chồng hay tự tử bằng thuốc diệt cỏ nữa, tôi nhất định thoát khỏi địa ngục này đi học đại học bằng được.

2

Sau khi xác định rõ tình hình hiện tại, tôi bắt đầu lục soát khắp phòng. tôi muốn tìm xem thử có công cụ nào giúp tôi thoát ra không, đáng tiếc trước tôi là một mọt sách chính hiệu, trong phòng ngoài sách ra thì không còn một thứ gì cả, đừng đến những đồ vật có cạy khóa, cả một cái kéo nhỏ cũng có, đã vậy cửa sổ còn bị bịt kín.

Tôi lôi điện thoại ra ấn số cảnh sát, trước khi bấm gọi lại chần chừ.

Miệng lưỡi trơn bôi mỡ của Lâm Phương có biến giả thành thật, thậm chí đến cảnh sát cũng có dễ dàng bị bà ta lừa chơi.

Nếu tôi gọi cảnh sát lúc này, biết chừng bà ta còn tịch thu luôn điện thoại của tôi, thế thì lợi bất cập hại.

Huống hồ thẻ SIM của tôi đã bị bà ta vứt từ trước, dây mạng trong phòng cũng bị cắt.

Lâm Phương là một con quỷ đội lốt người, bà ta nhất quyết không cho tôi nộp vọng.

Đột nhiên ký ức bị chết thảm ở trước hiện về, ngọn lửa hận thù của tôi liền bừng lên tức thì.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng động, tôi liền cảnh giác giấu điện thoại đi, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Sau cửa được mở ra, tôi trông thấy kẻ bước vào máu trong người đông đặc lại.

Tôi sợ hãi không dám động đậy, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

Người vừa bước vào không ai chính là , đàn ông dưới danh nghĩa “chồng” đã đánh mù mắt và bẻ gãy chân tôi ở trước.

Mẹ tôi đứng sau , cười đến nỗi nếp nhăn chồng chất trên mặt. “Anh , con gái tôi xinh xắn lắm, vừa hay nó cũng tròn 18 tuổi, chắc chắn là trinh nữ trong trắng, đảm bảo anh không thiệt đâu, chỉ có điều 2 vạn này liệu có hơi ít không nhỉ?”

tiếp lời: “Đợi ông mày hưởng trước đã, nếu đúng là còn trinh thì tao sẽ bố thí thêm 1 vạn.”

Mẹ tôi lập tức đồng ý: “Ái chà, vậy thì quá được, mời ông cứ thoải mái thưởng thức nhé!”

Tôi lạnh lùng nhìn cảnh tượng đã từng xảy ra ở trước, lời thoại của họ không gì lúc , tiếng cười cũng giống hệt.

“Cút!” Tôi quát thẳng vào mặt , đồng thời giơ ra con rọc giấy đang cầm chặt trong tay.

Trước giờ tôi thích làm đồ thủ công, thế món sắc bén duy nhất trong phòng tôi chính là con này.

không cạy được khóa phòng, lẽ không rạch được cổ hay sao?

“Quân khốn nạn! Khôn hồn thì bỏ xuống, đây là chồng mày đấy!” Mẹ tôi the thé la lên.

Bà ta lao đến, liên tục vặn tay tôi, còn tát tôi một cái.

Dù gì cũng là mẹ ruột, tôi không nào chĩa thẳng vào bà. Chính điều đã tạo cơ hội cho tiếp cận tôi.

nhào tới, đè tôi xuống giường. Đôi tay đầy vết dầu mỡ bẩn thỉu luồn vào váy tôi, rồi chui hẳn vào trong đồ lót.

Mẹ tôi chỉ khoanh tay đứng cạnh nhìn cảnh tượng kinh hoàng , rồi ra bộ an ủi : “Hân à, đừng trách mẹ nhẫn tâm, con cũng biết tính em trai con rồi đấy, nó lười học, trót được trời trao cho tố chất lãnh đạo, sau này làm lãnh đạo không có thì xấu mặt lắm, con cứ coi hy em đi, nữa anh cũng không tệ, con theo ảnh thì nhất định tương lai sẽ không chịu khổ nữa.”

xong, bà ta quay sang cười với : “Phiền anh làm nhanh nhanh chút, xong việc thì vui lòng chuyển tiền giúp tôi, 3 vạn tệ tròn không thiếu một xu nhé, con gái tôi có hơi “không ngon” một chút cam đoan là còn trinh!!!”

Mẹ tôi còn dứt lời thì đã rú lên một tiếng thảm thiết.

tôi vừa dùng rọc giấy đâm xuyên mắt của . ôm con ngươi đầy máu, ngã lộn trên đất kêu gào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương