Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Câu này khiến tất những người có cau mày — không sinh con thì còn là phụ nữ gì nữa? Cưới để làm gì?
Ngay đoàn trưởng cũng kéo nhẹ áo tôi tỏ ý không tán thành.
Chỉ có Chu Tân hơi sững người:
“Vấn đề này tôi phải nghiêm túc suy nghĩ. Đồng chí , cô có thể cho tôi một được không?”
Tôi không ngờ anh ta lại trả như vậy, liền gật , dù làm thủ tục cũng mất vài .
Mọi người dần tản ra, Phí Nguyên tới gần tôi, nhưng bị đoàn trưởng khéo léo chắn lại.
Bà cũng giận lắm, là một mầm tốt như vậy mà chỉ này lại phải rời đi, trong lòng bà tức không chịu nổi.
Chỉ tiếc là quan hệ của liên trưởng lại quá mạnh!
Chu Kỳ thì nhìn Phí Nguyên vẻ cực kỳ khó chịu:
“Anh chính là Phí Nguyên phải không? hài lòng chưa? mà gặp phải anh đúng là xui tám .
Không muốn tiếp xúc anh thì phải giải ngũ nhà.
Chúng tôi là văn công, không vĩ đại như các anh, không đổ máu hy sinh, nhưng cũng là con người.
Anh biết đã khổ cực thế nào không?
Cô bị cha mẹ bán đi, suýt nữa bị đánh chết, này đoàn văn công mới có được
chút tháng yên ổn, vậy mà các anh rốt cuộc cứ phải bắt nạt cô đến vậy?”
Chu Kỳ vừa nói vừa rơi nước mắt, giọng run run.
Còn tôi thì như một kẻ ngoài cuộc.
Quãng thời gian đó tôi đã sớm quên rồi, nghĩ lại, trước tôi đồng ý lấy Phí Nguyên cũng chỉ muốn có một mái nhà của riêng mình.
Tôi giống như cỏ dại trôi nổi giữa dòng, không ai tôi mà dừng lại, cũng không ai quan tâm đến tôi.
Tôi tưởng rằng chỉ cần kết hôn thì sẽ có người che chở cho mình, nhưng tiếc thay, cuối cùng chỉ là giấc mộng hão.
khi phòng, tôi chia những thứ mình không dùng đến cho các chị em khác, ai nấy nước mắt lưng tròng nhìn tôi.
Chúng tôi ôm nhau, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Phí Nguyên thở gấp nhìn tôi, túm lấy cánh tay tôi kéo đi.
Tôi giằng mấy mới gỡ ra được: “Đồng chí Phí, anh làm gì vậy?”
Phí Nguyên nghiêm túc nhìn tôi: “Tôi muốn cưới em! Đừng đi.”
Tôi cảnh giác nhìn anh ta.
Phí Nguyên bất lực khổ: “Tôi không phải người xấu, , em đừng đối xử tôi như vậy, như thể tôi là kẻ thù của em.
, tôi thích em, đấy. Ngay tiên gặp em tôi đã thích rồi.
Những đó… tôi cũng không hiểu lại thành ra như vậy.
Nhưng tôi đảm bảo tôi chưa từng có ý ép em rời đi.
Có lẽ là do tôi dùng sai cách, tôi tưởng em cũng giống tôi, phục tùng sắp xếp của tổ chức.”
“Từng tháng anh chia tiền lương như thế nào?”
Tôi cắt ngang anh ta, hỏi một câu rất sốc.
Phí Nguyên tuy không hiểu tại tôi hỏi vậy, nhưng vẫn thành trả : “Liên trưởng đề bạt tôi làm trung đội trưởng, tháng lương và trợ cấp tổng cộng là 115 đồng.
Có vài binh sĩ trong đội hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, tôi mỗi nhà giúp 20 đồng, còn lại 15 đồng đưa cho em.”
Tôi nhìn anh ta vẻ vô cảm:
“Nhưng tôi muốn dùng loại kem thoa tốt nhất, mặc quần áo mốt nhất, mỗi tháng phải may một bộ mới.
Tôi còn phải ăn thịt, mười lăm đồng của anh sợ là không đủ đâu.”
Gương nghiêm túc của Phí Nguyên càng nghiêm trọng hơn: “Dầu thoa có thể dùng dầu sò, hai xu một lọ.
Quần áo nếu chưa rách thì vẫn mặc được.
Còn thịt, mỗi tháng ăn một là được rồi.”
Tôi bỗng bật thành tiếng, Phí Nguyên bị tiếng của tôi làm cho ngơ ngác.
Một lúc tôi mới nhìn lại anh ta: “Tôi không lấy anh. Những thứ tôi muốn có thể tự lo được.
Tiền trợ cấp giải ngũ cũng đủ để tôi sống thoải mái một hai năm.
Nhưng nếu lấy anh, mấy thứ đó không có. Tôi còn phải giặt đồ, nấu cơm, quét nhà, hầu hạ anh, sinh con cho anh.
Phí Nguyên, anh nói xem tôi lấy anh thì được cái gì?”
Phí Nguyên nhất thời nghẹn .
Lấy anh ta… thì cùng nhau sống thôi chứ gì!
“Lấy chồng là để no cơm ấm áo — nhưng Phí Nguyên, lấy anh thì không đói chết, nhưng cũng chẳng sống nổi thoải mái.
Tôi đâu có vấn đề gì óc mà lại đi lấy chồng như vậy chứ?”
Nói xong tôi quay người bỏ đi, để lại Phí Nguyên đứng ngây ra như tượng.
trước đến chưa từng có ai nói anh ta như thế.
Anh ta mỗi giúp đỡ mấy người lính nghèo, ai nấy cảm kích vô cùng.
Ai mà nói lấy anh ta thì sẽ sung sướng đời chứ!
hôm , Chu Tân không đến tìm tôi nữa, tôi cũng không lấy làm lạ.
Rước một cô vợ mà không chịu sinh con thì còn ra thể thống gì nữa.
Đến thứ ba, liên trưởng gọi tôi đến nói riêng, nói bóng gió là trách tôi làm hỏng tinh thần Phí Nguyên, mấy hôm nay huấn luyện chẳng tập trung gì .
Trước đây bắn trăm phát trăm trúng, cũng lệch tâm luôn rồi.
Tôi chỉ muốn chửi thề, muốn lật bàn, nhưng tôi chẳng thể làm gì , chỉ có thể mỉm tiếp nhận phê bình.
vậy, tôi lại một nữa đứng trước mọi người đọc lại bài kiểm điểm hôm trước.
Rồi cúi lỗi Phí Nguyên trước mọi người: “ lỗi đồng chí Phí, tôi đã nộp đơn giải ngũ.
Tôi sự không thể tiếp tục tiếp xúc anh, lỗi.”
liên trưởng đen thui lại, ông bảo tôi nên gặp riêng Phí Nguyên nói .
Tại tôi phải gặp riêng?
đồn đáng sợ lắm, nếu chẳng may bị ai đó có lòng dạ xấu xa nhìn thấy, một khi truyền ra, dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch — chỉ có thể gả cho Phí Nguyên mà thôi.
Nếu là trước, tôi đã bị lừa rồi. Nhưng này thì không — tôi không muốn đứng cạnh Phí Nguyên thêm một giây nào nữa.
này số người đứng phía Phí Nguyên rất ít, ai sáng suốt nhìn ra .
Lỗi không phải ở tôi! Mà tôi còn bị ép phải giải ngũ nữa.
Phí Nguyên đứng đờ ra tại chỗ, còn tôi thì không thèm quay lại mà bỏ đi.
Đến thứ năm, quy trình phê duyệt đã đến cuối, đoàn trưởng hỏi tôi có muốn suy nghĩ lại không, tôi lắc ngay lập tức.
Đoàn trưởng đành bất lực đóng dấu, đưa lại cho tôi: “Mang cái này tới bộ hậu cần, đăng ký xong là em có thể rời đơn vị bất cứ lúc nào.”
Tôi cảm ơn đoàn trưởng chân thành.
Cảm ơn bà đã giúp tôi ở trước, và cũng cảm ơn đã nhiều đứng ra xoay xở cho tôi ở này.
“Đợi đã!”
Phía vang lên tiếng của Chu Tân, anh ta vừa đi khập khiễng vừa ôm mông .
Bịch!
Hai gối quỳ thẳng xuống đất.
Tôi lúc này sự sợ rồi, vội tránh ra, nhưng Chu Tân lại nắm lấy tay tôi không buông:
“ , đồ phụ nữ vô tâm! em mà anh suýt nữa bị đánh chết, em bỏ đi ?”
Tôi nhìn thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo thái dương anh , không đành lòng hất tay ra: “Anh vậy?”
Chu Tân không trả mà hỏi ngược lại: “ trước em nói chỉ cần không sinh con thì đồng ý kết hôn, còn hiệu lực không?”
“Hiệu lực. Nhưng mà em đâu có nói sẽ kết hôn, em chỉ nói là em thôi.”
Chu Tân liền xua tay liên tục: “Anh không quan tâm! Dù thì ba mẹ anh cũng đã chấp nhận không có cháu rồi, em nhất phải lấy anh!”
Đoàn trưởng nhanh đến gần: “Cậu nói đấy à?”
Chu Tân nghiến răng: “Cái mông của tôi vẫn còn đau đây! Nếu không phải nghe tin — cái cô gái vô tình này chạy trốn — thì tôi còn nằm bẹp giường thêm ba nữa đấy!”
Đoàn trưởng vui mừng rạng rỡ, giật luôn đơn giải ngũ của tôi rồi xé nát:
“Được được được! Hôn sự này tôi đồng ý rồi. Chu Tân, cậu viết đơn đi, tôi sẽ giúp cậu đi đóng dấu.”
Chu Tân run rẩy lấy trong người ra một tờ đơn, thông tin của anh đã được điền sẵn lâu, chỉ còn chờ tôi điền là xong.
Đoàn trưởng vui mừng cầm lấy, đẩy tôi :
“Mau điền đi!”
Tôi chối, vốn không thêm nào hố lửa nữa.
Đoàn trưởng : “Ôi trời, đơn này cậu điền nửa năm trước rồi đấy, Chu Tân, tôi thấy cậu mưu tính kỹ quá rồi nha!”