Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Chương 5

“Chị gái, đã đáng thương vậy rồi, chị là con dâu thì nên hiếu thuận đúng.” – Lâm Tiêu Nguyệt cười mỉm, thêm dầu vào lửa.

Tôi liếc một cái, không đáp, xoay người đi.

Nhưng cổ tay lại một người đàn ông trung niên kéo lại, ông căm phẫn:

“Đi đâu mà đi? Bình thường thì bắt nạt mẹ chồng, làm ra chuyện cũng không thẹn sao?”

gì các người cũng tin sao?” Tôi cuối cũng nhịn không nổi, gằn giọng:

từng bỏ đứa con trai bảy tuổi, mặc kệ không hỏi han. Hai mươi năm sau lại tự dưng quay về nương nhờ. Đó là thật!”

bậy!” lão vội vàng cắt ngang, sau đó tiếp tục khóc lóc, kêu gào.

Tiếng chỉ trích của đám đông càng thêm chói tai, từng câu mắng nhiếc độc địa đều trọn vào tai tôi.

Lâm Tiêu Nguyệt chỉ đứng đó, mỉm cười hả hê ngắm nhìn cảnh tượng chật vật của tôi.

Từ gả vào nhà họ , đã không còn là đóa bạch nguyệt quang yếu đuối ngày nào.

Nhìn xung quanh, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận rõ lực.

Màn kịch ầm ĩ cuối cũng khép lại nhờ Tạ Ngôn Tri ra mặt.

lão đưa lên taxi, đám đông vây xem cũng tự động giải tán.

rời đi, Lâm Tiêu Nguyệt còn ý quan tâm hỏi thăm Tạ Ngôn Tri, xem dạo anh sống thế nào.

Tạ Ngôn Tri chỉ nhạt nhẽo đáp một câu:

“Không cần bận tâm.”

, ánh hoàng vừa đường chân trời, những cánh chim trắng nơi xa nhàn nhã lượn vòng không trung.

Tôi ngồi băng ghế , thất thần nhìn sắc trời đỏ rực.

Tia nắng cuối người tôi bỗng một bóng dáng cao lớn che khuất.

Tạ Ngôn Tri rũ mắt nhìn tôi, ánh mắt bình thản nhưng lại xa cách.

Tôi cũng chấp nhìn anh, không hề nhúc nhích.

Không khí căng cứng kéo một lâu.

Anh thở , đưa tay kéo tôi dậy.

Nhưng tôi không động đậy.

Tôi ngước mắt nhìn anh rồi chỉ chớp mắt một cái, nước mắt liền .

Anh ngẩn người.

“Tạ Ngôn Tri.”

Cho dù tôi đã gắng kìm nén, trong giọng lộ ra chút nghẹn ngào.

Ánh mắt luôn bình lặng của anh lập tức vỡ vụn, lóe lên hoảng loạn.

Ngón tay anh run nhẹ, luống cuống nâng tay lên.

Đầu ngón tay vừa chạm lên làn da tôi…

Tôi liền nghiêng đầu né tránh:

“Chúng ly đi, Tạ Ngôn Tri.”

Cơn gió oi nóng buổi chiều tà đưa câu nhẹ bẫng vào tai anh.

Khóe mắt anh trong khoảnh khắc đỏ hoe.

Thế nhưng anh chấp, nhìn tôi chằm chằm, không hề chớp mắt.

Tôi đẩy anh ra, lau khô nước mắt, đứng dậy rời đi.

Tiếng ve sầu cây ngô đồng râm ran không ngớt.

Tất cả cảnh tượng, như đang từng chút một chồng lên quá khứ năm xưa.

Ngay trong ngày hôm đó, lão đã đưa vào viện dưỡng lão.

Cho dù khóc lóc, vùng vẫy đến mức nào, Tạ Ngôn Tri không hề lung lay.

Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc, trong ngăn kéo ngờ phát hiện một tấm bưu thiếp từ vài năm trước.

đó vẽ sơ sài một con thỏ.

Nét bút tùy ý, mềm mại mà dịu dàng.

Tôi nhận ra ngay, đó là nét vẽ của mình.

Bên cạnh còn viết một dòng chữ: 【Chúc mừng Thất Tịch.】

Tôi lặng người hồi lâu.

, điện thoại ngờ báo tin nhắn.

Tài khoản luôn đều đặn chuyển tiền vào thẻ của tôi mỗi tháng cuối cũng hiện rõ tên.

Người chuyển tiền chính là Tạ Ngôn Tri.

Thường ngày tôi chẳng mấy dùng đến chiếc thẻ , nên chưa từng để ý.

Hiện tại, trong thẻ đã có sáu mươi hai vạn.

Nhìn bóng đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ, tôi thở một hơi thật .

Thực ra, tôi không ngờ.

Bởi trước đó, đã có quá nhiều dấu vết cho , anh chính là chàng trai năm .

Câu ly chiều, là tôi ý.

Tôi nhanh chóng bóc tách lớp bình tĩnh, lạnh nhạt và xa cách mà anh luôn khoác lên mình.

Tạ Ngôn Tri tới tận khuya trở về.

Anh uống rượu, áo sơ mi xộc xệch, dáng vẻ có chút chật vật.

bật đèn ở cửa và nhìn tôi, anh sững lại.

Ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, gắt gao nhìn tôi không chớp.

Tôi thở .

Uống say thế , xem ra tối nay không thể chuyện gì rồi.

“Hoan Hoan.”

Anh loạng choạng đi tới, đuôi mắt đỏ ửng, giọng run rẩy.

Anh cúi ôm chặt lấy tôi, tới tấp.

Giống hệt như trước kia, anh luôn dùng gần gũi cực độ của cơ thể để xác nhận tồn tại của tôi.

Ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo, trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng nồng nhiệt của anh.

Mùi rượu phảng phất nơi chóp mũi, như làm tôi cũng say theo.

anh quấn lấy hồi lâu, tôi từ từ đẩy ra, dỗ dành anh ngồi sofa.

tôi bưng canh giải rượu từ bếp ra, anh cúi đầu động.

tôi đi đến, anh chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt có chút mơ hồ.

Tôi nhìn chiếc ngón áp út của anh, tò mò hỏi:

“Đây là gì vậy?”

Ngày cưới chúng tôi chỉ đăng ký, vốn không có .

“Là cưới. Đeo thế thì ra ngoài ai cũng biết, anh đã kết rồi.”

Anh tôi nhìn chiếc , rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi:

“Em có thích không?”

Tôi gật đầu: “Ờ, cũng được.”

Anh cúi đầu, chậm rãi tháo , đưa về phía tôi.

Tôi nhận lấy, ngắm qua, hoa văn trông như hàng chợ.

“Thôi, anh giữ đi, uống canh giải rượu rồi nghỉ ngơi.”

Tay tôi vừa nhấc vừa hạ, ánh mắt Tạ Ngôn Tri cũng dõi theo từng cử chỉ tay tôi.

Chiếc trượt vào túi anh, rồi anh cúi mắt, mất hồn.

Có vẻ anh say lắm rồi, một sau thì thào hỏi:

“Em không cần sao?”

Tim tôi bỗng mềm lại, ngồi đối diện anh, nhìn thẳng vào mắt:

“Tạ Ngôn Tri, em là ai?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương