Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50R1JFMfmi

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mọi người còn chưa kịp xôn xao, tôi lên tiếng ngay:
“Mất mặt chưa? Mẹ cô không dạy cô ‘kẻ phụ lấn chủ’ là hành vi vô lễ sao? Canh đúng giờ xông vào, còn tình mặc y hệt chủ nhân tiệc cảm ơn, đó là kiểu giáo dưỡng ?”
“Hôm nay các bậc trưởng bối đây cơ bản đều do ba tôi mời, cô biết tại sao ông ấy không thông báo cho cô – cô con gái thứ hai – không?”
Tôi tình dừng lại một nhịp, nhạt:
“Vì ông ấy sợ cô tự ti đấy – đồ dốt!”
Hai chữ cuối tôi nói cực nhẹ nhưng cực châm chọc.
“Ba năm cấp Ba, mọi người đều nỗ lực hành, phấn đấu cho tương lai, chỉ có cô là dốc hết sức cách vẫy vùng, cách giật đàn ông…”
lúc nói chuyện, tôi Trương Hồng một cái đầy hàm ý.
Khách khứa sảnh đều lộ ra vẻ “à, hiểu rồi”.
Năm đó, màn leo lên chính thất Trương Hồng từng là đề tài bàn tán xôn xao khắp cái thành phố nhỏ này.
Dù Trương Hồng có mặt dày đến mấy thì khoảnh khắc này cũng khó mà giữ nổi bình tĩnh.
Bà ta khẽ gọi tên Tần Tuyết, ra hiệu bảo cô ta im , mau xuống.
Tần Tuyết nhanh chóng bước đến bên trái ba tôi, Trương Hồng bên phải, hai mẹ con một trái một phải kẹp lấy ông.
Ba tôi cau mày.
Quay sang Tần Tuyết :
“Tránh ra! Đây là chỗ con.”
Rồi quay sang Trương Hồng:
“Bà cũng tránh ra! Hôm nay ai là nhân vật chính bà không biết à?”
Hai người đành lúng túng xích qua bên, mặt mày khó coi.
16
Lẽ ra mọi chuyện có dừng lại ở đó thì vẫn còn tốt.
Nhưng Trương Hồng quá tham.
Bà ta không chỉ muốn khiến mẹ con tôi mất mặt, mà còn muốn chúng tôi chịu thiệt sự.
Bà ta đem hộp đồ mang theo đặt mặt tôi, nói là tự tay , để mừng tôi đỗ đại mơ ước, bảo tôi và mẹ nếm thử.
Còn nói vừa được nhân viên phục vụ hâm lại bằng lò vi sóng, đang nóng.
Tôi mở hộp ra, bên là hai bánh ngọt: màu đỏ, hình bông mai, phía trên rắc cánh hoa hồng và nam việt quất.
“Chút tấm lòng nhỏ.
Doanh Doanh, mau thử !”
Trương Hồng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thành ý, hớn hở nói:
“Bảo mẹ con cùng luôn nhé! đây dì Trương không phải, có thất lễ, hai mẹ con đừng để bụng nha!
Hai bánh này coi như dì bồi tội!”
Thế này chẳng khác nào chồn chúc Tết gà!
– nghĩa là ân oán xưa xóa sạch.
Không – lại thành kẻ hẹp hòi, buộc vào đạo đức giả.
Tôi suy nghĩ chớp mắt, nhìn Tần Tuyết và Tần Hựu.
Tần Tuyết mặt đầy chờ mong, Tần Hựu thì không che giấu được sự chế giễu.
Tôi lấy khăn giấy khử trùng lau tay, gắp một bánh lên, đưa thẳng tới ba mình, giọng ngọt ngào:
“Ba ơi, con có đỗ đại , công lao ba không nhỏ đâu!
bánh này coi như mượn hoa dâng Phật vậy!”
Ba tôi khoái chí, chỉ vào tôi khoe với cả đám khách:
“Con gái lớn tôi đấy, biết điều lắm luôn!”
Mọi người vỗ tay rào rào.
Ba tôi há cắn một miếng bánh…
Vẻ mặt ba mẹ con Trương Hồng khoảnh khắc đó đúng là “lật xe tại hiện trường”!
Cùng lúc, tôi ngửi mùi kinh khủng từ ba mình.
Ông cũng nhận ra có điều bất thường, nhíu mày, hé , rồi lập tức nôn thốc nôn tháo.
Nhân viên phục vụ vội vàng đưa nước.
Ba tôi vừa súc vừa đập tay xuống bàn cái rầm, không cần giữ diện cho ai nữa, gào lên với Trương Hồng:
“Mẹ nó, bà nhét cái quái vào đấy ?!”
ly đầy nước trà bay thẳng vào đầu Trương Hồng.
Bà ta vì chột dạ nên không dám né, nhắm chặt mắt, nghiến răng, cứng rắn chịu đựng cú đập đó.
Nước trà ướt hết tóc, mặt và cổ áo.
Ba tôi vẫn chưa , vớ luôn thứ vừa ói ra, ném thẳng vào mặt bà ta.
Rồi đến cả cái bánh còn lại cũng ném nốt vào mặt.
Trương Hồng vẫn không dám tránh.
Bà ta sống dựa vào ba tôi, không có kỹ năng sinh tồn, người mà bà ta sợ đắc tội nhất chính là ông.
Chỉ còn cách im lặng gánh hết.
Chỉ chớp mắt, mặt mày và thân bà ta dính đầy thứ bẩn thỉu, bốc mùi khó ngửi.
Mọi người xung quanh bịt mũi, xì xào:
“Cái mùi này… không lẽ là phân ?”
Ba tôi ngửi rõ hơn ai hết.
Không chỉ là mùi, ông còn nếm được cái “đặc sản” đó, sao có không nhận ra?
Nghe những lời bàn tán đó, ông cảm mất hết mặt mũi.
Ông kiềm chế cơn , trán và mu bàn tay nổi đầy gân xanh, mỗi từ thốt ra đều như rít qua kẽ răng:
“Con mẹ mày chán sống rồi ?! ! Tao không muốn nhìn mày nữa!”
Chữ “” cuối cùng ấy vang lên như tiếng gầm thú dữ.
Tôi bên cạnh, màng nhĩ như muốn nổ tung.
Tôi cắn răng không nhúc nhích, không giả vờ ngây thơ nhân cơ hội giẫm thêm, chỉ lặng lẽ đặt tay lên tay mẹ, như để trấn an bà.
Tần Tuyết và Tần Hựu sợ đến run cầm cập, người như cái sàng.
Trương Hồng nước mắt giàn giụa:
“ ơi, em biết sai rồi!” – bà ta là người đầu tiên mở .
Cũng dày mặt, bao nhiêu người vẫn đứng dậy, phịch một tiếng quỳ xuống ba tôi, còn bò mấy bước.
“Em sự biết sai rồi! Tần, em nhất thời hồ đồ, tha cho em lần này !”
Bà ta còn kéo tay áo Tần Tuyết và Tần Hựu, ý bảo hai đứa lên tiếng giúp.
Tần Tuyết không bà ta thất vọng, đứng dậy:
“Ba, ba tha cho mẹ mà! Mẹ chỉ vì lo ba thương nhiều, không thương tụi con nên mới vậy thôi!”
Tần Hựu đứng kế bên cũng lập tức hùa theo, giọng còn to hơn Tần Tuyết:
“Đúng đó, vụ phân là , ghen tị với Doanh nên mới nghĩ cách dằn mặt, mẹ con không suy nghĩ kỹ đồng ý.”
Tần Tuyết vốn run rẩy, nghe câu này mặt lập tức đỏ rực, ánh mắt hoảng loạn, lắp bắp phản bác:
“Không… không phải con… không phải con… là Tần…”
Còn chưa kịp nói xong, Tần Hựu quát lớn cắt lời:
“Không phải mày thì là ai?! Không phải vì muốn giúp mày xả thì tụi tao có rảnh mà nhào bột rồi trét phân ?!”
Nói xong, nó còn trừng mắt nhìn Tần Tuyết, ánh nhìn đầy cảnh cáo.
Và điều kinh ngạc là…Tần Tuyết sự im lặng!
Khoảnh khắc đó, tâm trạng tôi cực kỳ phức tạp.
Bao năm qua, tôi không hề để tâm đến Tần Hựu, chỉ xem nó như một đứa con nít.
Không ngờ…
Một người kiêu căng hống hách như Tần Tuyết mà lại một cái mắt nó dọa đến mức câm nín.
Trương Hồng có cơ hội, liền túm lấy Tần Hựu, cầu xin ba tôi:
“ Tần, nhìn mặt con trai mà tha cho em ! Em biết sai rồi, muốn phạt em sao cũng được!”
“!” Ba tôi lạnh lùng gầm lên, trên mặt tràn đầy chán ghét.
“Đừng tưởng sinh được con trai là ghê gớm! Muốn sinh con cho tao, phụ nữ ngoài kia nhiều lắm!”
Vừa dứt lời, ánh mắt ông vô thức về một bàn không xa.
Trên bàn đó, toàn là phụ nữ.
Có vài người bằng tuổi Trương Hồng, cũng có người chỉ lớn hơn tôi một chút.
Người thì bụng bầu, người thì bế con.
Tôi quay sang nhìn mẹ.
Bà chỉ khẽ gật đầu.
Thì ra… đó đều là mấy người phụ nữ mà ba tôi đang nuôi ngoài kia, và số lượng… ngày càng nhiều.
“Ba…” – Tần Hựu còn định nói đó.
“!” – ba tôi lại đập bàn, gầm lên, mắt trừng sòng sọc:
“Tất cả khỏi đây cho tao! Ngày mai tao ly hôn với mẹ mày!”
Thế là ba người họ rời .
Lúc đến thì kiêu ngạo như công trống.
Lúc thì thảm hại chẳng khác nhà có tang.
17
Một buổi tiệc mừng lẽ ra rực rỡ vui vẻ.
Vậy mà lại ba mẹ con Trương Hồng cho hỗn loạn đến mức không thở nổi.
Ba tôi không nổi thêm miếng nào, mặt đen như than, chễm chệ mà tức đến nỗi ngực phập phồng liên hồi.
“Ba…” – tôi khẽ gọi, khẽ nghiêng người về phía ông – “Con xin lỗi… con sự không biết…”
Tôi nói .
Tuy nghi bánh có vấn đề, nhưng đến nằm mơ tôi cũng không ngờ bên lại là phân .
Ba tôi lộ ra biểu cảm “khó nói thành lời”, hất nhẹ cằm, mặt đầy vạch đen, ra vẻ kiên cường.
Tôi nhìn xung quanh, không ít khách mời đang bấm điện thoại, chắc là đang gửi clip hoặc nhắn tin chia sẻ vụ kịch hay “nhà họ Tần náo loạn tiệc mừng”.
“Mẹ lo lắm…” – mẹ tôi khẽ gọi tên tôi, mắt đầy lo âu – “Có ảnh hưởng không con?”
“Không sao đâu mẹ.” – tôi mỉm , lắc đầu giả vờ rộng lượng – “Em út không hiểu chuyện, con phải bao dung, không đâu mà.”
Ba tôi tôi một cái, như muốn nói:
Cô tha thứ thì tha, chứ người phải là tôi, chứ đâu phải cô!
Tôi cắn răng, nhịn , cúi đầu, không phì thành tiếng.
Tôi không thương hại ba mình.
Một người muốn hưởng cảnh tam thê tứ thiếp, đâu dễ yên thân mà hưởng phúc.
Nhiều năm , mẹ con tôi đuổi ra khỏi nhà.
Giờ thì đến lượt mẹ con Trương Hồng “xử lý”.
Gọi là “phong thủy luân hồi” thì cũng đúng, nhưng tôi nghĩ chính xác hơn là:
“Thiện ác có báo, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi.”