Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi quấn khăn tắm, vừa đánh răng trong phòng vệ sinh nhìn thấy qua lớp kính , một bóng người đàn ông đang đứng kia.
Tôi cố kìm cơn hoảng loạn, ép nhìn kỹ khuôn mặt của anh ta.
Hình anh ta cũng phát ra tôi, dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Là ai đấy?”
Tôi hoảng hốt lao ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Im lặng hai giây, tôi lại mở ra, trong khôi phục vẻ yên tĩnh, thể tất cả chỉ là ảo giác.
01
kỳ lạ bắt đầu xảy ra khoảng một tuần trước.
Hôm đó tôi đang ngủ nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm của phòng ngủ chính, khi bước vào chẳng có ai.
Sau đó, tôi bắt đầu thấy một cái bóng , thường chỉ tồn tại trong chốc lát, và hôm nay là đầu tiên tôi nghe thấy âm thanh ràng đến vậy.
Điều đó khiến tôi nhận ra, người đó không phải là ảo giác.
Tôi lùi lại nửa bước, không ngờ lại đụng phải một lồng ngực rộng lớn.
“Cô vào đây bằng cách ?” một đàn ông vang lên phía sau tôi, khiến tôi sợ đến chết khiếp.
Quay phắt lại, tôi thấy một người đàn ông mặc đồ ở nhà, tay cầm khăn tắm, tóc ướt, rũ xuống trán, để lộ đường viền hàm ràng, ánh mắt mang chút cảnh giác.
Tôi sững người, nhận ra đó chính là “ảo giác” thấy trong phòng tắm.
Tôi run rẩy đưa tay, mạnh tay cấu một cái vào anh ta, hít một lạnh: “Không phải mơ… anh là người thật à? Sao anh lại vào được nhà tôi?”
Anh ta bật cười trước hành động của tôi, khóe môi hai lúm đồng tiền nhỏ: “Cô cũng thông minh đấy, biết cấu người khác để thử. Và cho phép tôi nhắc cô, đây là nhà tôi.”
“Tại… nhà anh!?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn quanh.
Bố cục phòng và cách bày trí giống hệt nhà tôi, chỉ khác là tường dán áp phích Slam Dunk, học bày đầy sách y khoa, chăn giường là màu xanh đậm, nhìn cũng thấy lạ.
“Không thể .” tôi lắc đầu.
“ ràng là tôi sống ở đây, tôi…”
nói dừng lại, ánh mắt tôi nữa dừng trên gương mặt anh ta.
Một cái tên chợt lóe lên trong đầu: “Anh… có phải là Từ Giản không?”
Anh sững: “Cô biết tên tôi?”
Quả nhiên là anh.
“Tôi có thể mạo muội hỏi, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi.”
“Tôi là người mua lại nhà của anh. Chúng ta vừa ký hợp đồng tháng trước.”
Tôi nhìn chằm chằm anh, chậm rãi nói: “Chính xác mà nói… anh là chủ nhà năm trước.”
02
Tôi đi theo sau Từ Giản, cẩn thận quan sát phòng tắm.
“Tôi nhìn thấy anh tắm ở đây, rồi vừa bước ra ngoài đã về năm trước.”
Nghe tôi nói, Từ Giản dừng động tác, quay lại nhìn tôi, ánh mắt khó đoán.
Tôi vội giải thích: “Tôi thề là tôi không thấy gì cả nhé! Kính tốt lắm!”
Anh mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều: “Tôi biết. Tôi cũng thấy cô vài , đúng là chẳng nhìn gì.”
Hả!?
Anh vừa nói gì cơ!?
Thấy tôi trố mắt, Từ Giản ho khẽ hai tiếng, nhỏ : “Không phải tự nguyện đâu.”
Theo lời anh kể, khoảng một tuần trước, anh cũng nghe tiếng nước và chải đánh răng vang lên từ phòng tắm, đến hôm nay đầu tiên nhìn thấy tôi, khi đang tắm.
Cũng vì vậy, khi tôi “xuất ” đột ngột, anh không hề thấy kinh ngạc.
Tôi bắt đầu nối các manh mối lại, rất có thể, chúng tôi vô tình chạm phải một đường hầm thời gian.
“Vậy là tôi đang xuyên về năm trước sao?”
Từ Giản cau mày: “Cô có thể đừng tỏ ra… phấn khích vậy không?”
Nói thật, đầu xuyên thời gian, ai mà chẳng kích động một chút.
“Giờ chúng ta phải làm gì?”
Vừa dứt lời, Từ Giản đột nhiên đè tôi xuống giường, nhanh chóng kéo chăn trùm kín cả hai.
Cái gì!? Tiến độ nhanh rồi đó!?
Tôi chưa kịp phản ứng anh đặt tay lên môi tôi: “Suỵt.”
Ngay sau đó, phòng bật mở, một người phụ nữ vang lên: “A Giản, chưa ngủ à?”
“ ngủ ngay đây ạ.”
Từ Giản nằm đè lên người tôi, mặt chỉ cách một nắm tay, thở anh phả lên má khiến tôi nóng rát.
Tôi nghiêng đầu, qua khe hở thấy bóng dáng một người phụ nữ dáng mảnh, tóc búi lỏng sau đầu.
“Mẹ hâm sữa cho rồi, uống rồi hãy ngủ nhé?”
“Không cần đâu mẹ, đánh răng rồi.”
Nghe , tôi vô thức khịt mũi, thật sự có mùi bạc hà.
“Xong chưa?”
Tôi ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt cười của anh, mới nhận ra đang làm kỳ quặc gì.
Mặt tôi đỏ bừng.
Anh kéo chăn ra, chỉnh lại cổ áo bị xộc xệch: “Xin lỗi, tình huống vừa rồi gấp . Tôi thật sự không biết phải giải thích với mẹ tôi về việc giữa đêm có một cô gái mặc đồ ngủ trong phòng .”
“Tôi hiểu.” tôi mặt đỏ rực, nhớ lại người phụ nữ ban nãy “Đó là mẹ anh à? Trông trẻ .”
Từ Giản nhìn tôi, dường định nói gì đó rồi lại thôi.
Tôi cúi xuống nhìn mới phát , nút áo ngủ của tôi bị bung mất một cái.
Tôi vội lấy tay lại, lắp bắp: “Tôi… tôi đi xem lại phòng tắm.”
Vội vã chạy đi.
Trong gương, tôi thấy tóc rối bù, mặt đỏ ửng, mắt ươn ướt.
Tôi vừa đi lại trong phòng anh à!?
Không muốn sống nữa!
Tôi vỗ mạnh vào má cho tỉnh, rồi mới nhận ra điều khác thường, chiếc khăn tắm màu hồng treo trên giá chính là của tôi.
Khi mở ra, Từ Giản đã biến mất.
phòng trở lại bình thường, là bố cục quen thuộc của tôi.
Tôi… trở lại rồi sao?
03
Việc đầu tiên tôi làm khi quay lại là tìm cách liên lạc với Từ Giản.
Theo kinh nghiệm đọc truyện của tôi, nếu Từ Giản hai mươi tuổi trải qua , Từ Giản ba mươi tuổi chắc chắn vẫn nhớ.
Tôi lục lại số điện thoại trong hồ sơ mua nhà, vừa nghe máy đã hỏi dồn: “Anh Từ, tôi là Lâm Thanh, người mua nhà anh tháng trước. Anh nhớ tôi chứ?”
, sau khi biết tôi là ai, anh chỉ thản nhiên đáp một tiếng “Ừ.”
Không nhận ra tôi.
Tôi không nản: “Tôi có rất quan trọng cần anh để nói, được không?”
Đầu dây kia im lặng vài giây: “Nhà có vấn đề gì à? Tôi sẽ bảo trung gian…”
Tôi cắt ngang: “Tôi muốn anh.”
kia khựng lại, tôi mới nhận ra nói gấp, bèn hạ : “Anh Từ, tôi thực sự có quan trọng, liên quan đến nhà .”
Lâu sau, anh mới đáp khẽ: “Được.”
Tôi anh đúng một , lúc ký hợp đồng mua nhà.
Trước đó, anh bận nên đều để môi giới làm việc, ngay cả buổi ký kết, anh cũng chỉ xuất đúng năm phút.
Từ Giản là kiểu đàn ông điển trai tiêu chuẩn: ngũ quan nét, đường nét cứng cáp.
Dù ở tuổi , anh vẫn có sức hút đặc biệt.
khi lại, tôi mới nhận ra, chỉ năm, mà người đã khác hẳn.
“Vậy ý cô là, nhà tôi có một cánh thông với khứ, đưa cô quay lại năm trước, và chúng ta nhau ở đó?”
Từ Giản ngồi đối diện, mắt cụp xuống, môi khẽ nhếch cười mỉa: “Cô Lâm, nếu có vấn đề gì với nhà, cô cứ nói thẳng. Không cần phải bịa ra câu .”
“Tôi biết nghe rất vô lý, tôi nói thật.” tôi nôn nóng “Trên học của anh có dán poster Slam Dunk, trên là mấy quyển sách y học.”
Thấy anh vẫn lạnh mặt, tôi cắn răng: “Trên… trên mông anh có một nốt ruồi hình trái tim!”
Nói xong, tôi lấy tay mặt, không dám nhìn phản ứng của anh: “Tôi… cái đó… là vô tình thấy thôi.”
Anh ràng bị bất ngờ, ngón tay gõ nhịp lên hai cái, phải một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Tôi nhớ cô nói, nước dày , cô chỉ thấy bóng ?”
… Tôi nói dối đấy, được chưa!!!