Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chú ép hỏi tôi cha là .
Tôi run rẩy bấm gọi cho gã ông từng qua với mình.
Kết quả, tiếng chuông lại lên phòng.
“Tôi… tôi gọi nhầm rồi…”
1
Tôi chết lặng nhìn khuôn mặt điển trai của Tần Mặc, lòng dậy sóng dữ dội.
Anh trầm mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: “Anh mới về nước, sao em lại có số của anh?”
“… Là mẹ tôi cho.” Tôi đáp khẽ.
Đó là sự — mẹ đúng là đưa cho tôi.
Nhưng tôi chẳng thèm xem qua đã xóa luôn.
Từ đến lớn, người tôi ghét nhất chính là Tần Mặc.
Cho dù anh có đẹp trai, môi mỏng, mũi cao, lông mày sắc nét, đôi mắt sâu hút.
Chân dài, cơ bụng tám múi, vừa có học thức vừa có tiền.
Nhưng anh đâu chú ruột của tôi!
Chỉ là người em kết nghĩa của mẹ thôi!
Một là chẳng giúp ích được cho tôi,
là còn chẳng thể yêu đương được!
Vô dụng hết chỗ nói.
Điều đáng giận là anh rõ ràng chỉ hơn tôi năm tuổi,
Vậy mà lúc cũng bày ra vẻ người lớn, dạy dỗ tôi đủ điều!
Hồi học cấp ba, tôi mới yêu được một ngày,
Hôm sau anh đã ra tay “dẹp loạn” rồi.
sự đáng ghét!
Tôi sao có thể lưu số anh chứ? tiện bị kiểm soát ?
Nhưng ngờ — Lần kế tiếp nhìn thấy dãy số đó, lại là trên giường khách sạn!
2
Tối đó, đèn tắt.
Tôi uống say, nhầm phòng.
bóng tối, tôi và người kia… đã qua một .
Vì tôi có thói quen ngủ trùm kín chăn nên đến sáng, có lẽ anh ta chẳng buồn nhìn tôi là ,
Chỉ lại một danh thiếp rồi rời .
danh thiếp toàn chữ tiếng Anh, chất giấy cao cấp — nhìn thôi cũng biết người có tiền.
Sợ sau này có việc cần, tôi lưu lại số.
Chú thích: “Người lạ”.
bảo danh thiếp đó chỉ có , không có tên!
Mà còn là Tần — tôi ghét nhất này!
Tôi còn đang nhớ lại thì giọng trầm thấp của Tần Mặc lên bên tai: “Bảo em gọi cho cha , sao lại gọi cho anh?”
Tôi dám nói , đành bịa đại: “ … không có cha. Anh có thể giúp em được không?”
Ánh mắt Tần Mặc tối lại: “Em đối với ông cũng ‘nghĩa khí’ đấy.”
Tôi thở dài, cười gượng: “Anh quá khen rồi.”
“Tô Dao Dao!” Anh nghiêm giọng, ánh mắt lạnh lẽo: “Em có biết chuyện này nghiêm trọng thế không?”
Tôi bặm môi, bất lực nhìn anh.
Tần Mặc — chú , cũng là cha này,
Tôi đâu muốn mọi chuyện thành ra thế này!
Nhưng anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ cắn răng mà chịu.
Tuyệt đối không anh bận lòng.
Nghĩ vậy, tôi khẽ nắm lấy tay áo anh, vò nhẹ lớp vải vest đắt tiền, giọng nói: “Nhưng mà… chuyện đã xảy ra rồi. Chú , mai anh có rảnh không? Có thể… đưa em làm phẫu thuật không?”
3
Tôi cứ nghĩ Tần Mặc sẽ đồng ý — dù sao tiền với anh chẳng là .
Anh im lặng lâu, rồi nói: “Tự mình gây ra chuyện, tự mình giải quyết.”
Tôi chết lặng, lắp bắp: “Nhưng… nhưng mà…”
Anh lạnh mặt, thẳng tay gạt tay tôi ra.
Đồ đáng ghét!
Nếu không vì anh là chú ,
Tôi sự muốn sinh này ra!
Sau đó kiện anh đòi tiền chu cấp.
Ngày cũng đến làm phiền anh.
Đợi anh già rồi, cho con cắm ống thở của anh luôn!
Nhưng tôi không thể làm vậy.
Tôi gọi giật lại: “Đợi đã!!!”
Tần Mặc dừng bước, quay người nhìn tôi.
Tôi cắn môi, cầu khẩn: “Xin anh… đừng nói với ba mẹ em…”
Ừ, tôi sợ ba mẹ.
4
Cũng may, Tần Mặc không tuyệt tình đến thế.
Nghĩ đến mẹ tôi sức khỏe yếu, anh chỉ im lặng.
Nhưng vấn đề mới lại tới — Tôi không có tiền làm phẫu thuật.
Tiền tiêu tháng này của tôi chỉ còn bốn trăm.
Của bạn thân Châu Châu thì còn đúng mươi.
Chúng tôi ôm nhau khóc!
Đúng lúc ấy, danh thiếp kia rơi ra. Chính là của Tần Mặc!
lập tức nhìn nhau, đập tay: có cách rồi!
Đừng quên, giờ tôi cũng là “đối tượng một ” của Tần Mặc.
Tôi mang , tìm anh ta chịu trách nhiệm — Quá hợp lý!
Hơn nữa, danh thiếp kia rõ là anh cố ý lại!
Không có ý “cần thì cứ đến tìm anh” sao?
Trời đất đúng là mở ra con đường sống!
Tôi ôm lấy Châu Châu, hôn mấy liền.
Sau đó, chúng tôi mượn được một tài khoản ngân hàng của chị Châu Châu — người vừa du học.
Tôi soạn tin nhắn, thử phản ứng của anh: “Xin chào anh, tôi là người phụ nữ đã qua với anh hôm đó. Giờ tôi đã mang , Làm ơn chuyển giúp tiền phá + bồi dưỡng: 20.000 vào tài khoản ********.”
Giải thích lý do xong, chị cũng đồng ý giúp.
Vì con gái giúp nhau — nhất là chuyện đòi tiền ông!
Châu Châu lo lắng hỏi: “Không dọa anh ta chút ? Lỡ anh ta không chuyển thì sao?”
Cô ấy nhìn bụng tôi, căng thẳng như sợ nó nổ tung bất cứ lúc .
Tôi lắc chắc nịch: “Không đâu.”
Từ đến lớn, quần áo tôi mặc đều là Tần Mặc mua. Túi xách hàng hiệu, anh chi tiền không hề do dự.
Nếu không bị mẹ quản chặt, Tôi bán lại mấy món đó cũng đủ sống cả đời rồi.
Anh ấy hào phóng như vậy, một người tình qua tự giác phá — anh còn tiếc chút tiền?
trăm ngàn chắc cũng được.
Thế mà… chờ mãi chẳng thấy hồi âm.
Tài khoản cũng không có tin nhắn .
Chị Châu Châu còn hỏi: “Gặp gã keo kiệt ?”
Tôi mím môi, vô thức biện hộ cho Tần Mặc.
Chưa kịp nói thì reo lên.
Thấy tên người gọi, tôi hốt hoảng ném ngay cho Châu Châu.
Cô ấy luống cuống bắt máy…
5
Tôi suýt chết vì sợ!
Vừa tắt thì bên kia lên tiếng “rắc” — hình như bị ném xuống đất.
Một lát sau, giọng khàn khàn pha men rượu của Tần Mặc lên: “Chỉ mới năm không trông chừng, con đó đã có với thằng ông rồi…”
Nghe đến đây, tim tôi khựng lại.
Anh đang nói về tôi sao?
mà “ năm không trông chừng”? Tôi là con chó của anh chắc?!
Tôi cúp máy thì lại nghe thấy tiếng anh thở dài mệt mỏi: “Bác sĩ nói, niêm mạc tử cung của con quá mỏng. Làm thêm một lần phá nữa, e là sau này khó có con.”
Nghe vậy, mặt tôi tái nhợt, óc trống rỗng.
Một lúc lâu sau, tôi buột miệng chửi: “Chết tiệt… sao tôi lại xui thế này!”
“Là …”
Giọng Tần Mặc lập tức trở nên tỉnh táo, trầm thấp như kéo dây .
Tôi vội bịt miệng, tắt máy, tròn mắt nhìn Châu Châu: “Hình như… nãy giờ bọn mình chưa bật chế độ đổi giọng?”
Châu Châu gật .
Xong đời rồi…
Ngay giây sau, tôi lại reo.
Người gọi đến: Tần Mặc.
6
“Tô Dao Dao, vừa rồi là em không?”
Giọng trầm thấp của Tần Mặc lên : “Người phụ nữ đó… chẳng lẽ là em?”
Tim tôi chợt run lên — anh vẫn đoán ra rồi.
Làm sao đây…
Tôi tuyệt đối không thể thừa nhận!
Mím môi, tôi giả vờ đáng thương: “Chú , tha cho em … Em chỉ giả làm người phụ nữ từng qua với chú, lừa chút tiền thôi mà…”
Nhưng lời nói dối này yếu ớt đến mức chạm nhẹ cũng vỡ.
Tần Mặc khẽ bật cười, giọng trầm khàn đầy nghi ngờ: “Ha… chuyện đó, làm sao em biết được?”
Tôi cắn tay, ấp úng: “Vì… vì…”
Vì cơ chứ? Khoa học cũng không cứu nổi tôi rồi!
Tôi tuyệt vọng liếc sang Châu Châu — nữ thần biên kịch trên diễn mạng, cứu mạng tôi với!
Tôi nhanh tay viết lên máy tính bảng: “Miễn sao đừng Tần Mặc biết là của anh ta, cậu muốn nói cũng được!”
Châu Châu gật , hít sâu một hơi rồi đoạt lấy của tôi.
Cô nàng gõ lia lịa: “Tần Mặc chú ! Chuyện này liên quan đến bí mật bao năm của Dao Dao, vốn tôi không nói. Nhưng chú lại cứ suy diễn, còn đổ hết mọi chuyện dơ bẩn lên con . Được rồi, tôi nói!”
Cô nàng nói xong, dừng lại, liếc nhìn tôi đầy ái ngại.
Tôi nắm chặt tay, ra hiệu: Tiếp ! Nói luôn!
Tôi tin tưởng cậu mà, Châu Châu!
Cô hít sâu, thả ra một câu khiến tôi muốn ngất: “ ra, Dao Dao từ … đã thích chú rồi.”
7
Trời đất ơi!!!
Tôi chớp mắt liên tục.
Chị em ơi, này mà cũng dám nói ?!
Châu Châu lại khoát tay ra hiệu tôi đừng cắt lời rồi nói thêm thì — cốc cốc cốc!
Giọng mẹ tôi lên ngoài cửa: “Tô Dao Dao, mẹ làm mấy con ghẹ ngâm tương, con mang qua cho chú nhé!”
Cứu tôi với!
Tôi cuống quýt đáp: “Con… con đang vệ sinh ạ!”
“Mau rửa tay sạch rồi mang qua, mẹ ở bàn phòng khách đấy.”
… Không nhà dám cãi mẹ tôi — nữ vương tối thượng.
Tôi nhìn Châu Châu, ánh mắt khẩn cầu.
Nhưng cô nàng chỉ lắc : “Tôi về, trưa nay nhà có tiệc gia đình.”
Tôi níu tay cô: “Không được! Còn vụ Tần Mặc thì sao? Cậu chưa nói xong kế hoạch mà!”
Châu Châu vỗ trán: “ đúng rồi, nghe này…”
Rồi cô ghé tai tôi, thì thầm cả buổi.