Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khuôn viên trường đại học giống một mê cung khổng lồ, những bức tường gạch đỏ của các tòa nhà cổ kính phủ đầy thường xuân, những con đường rợp bóng rộng hai bên những ngô đồng Pháp cao . Không khí tự do ập , nhưng cũng một cảm giác xa cách vô hình. Thu Thị Xuân Văn vào một trường đại học, Thu Thị khoa Máy tính, Xuân Văn thì quân cho khoa Thiên văn mà hằng mong ước. Mặc dù khoảng cách vật lý không xa, nhưng thời khóa biểu lại một bức tranh ghép bị xáo trộn, hiếm khi có khớp với nhau một cách hoàn hảo.
xá của Thu Thị Mai Viên tam xá, còn của Xuân Văn Trúc Viên nhất xá cách đó nửa khuôn viên. Anh vẫn quen ghim cuộc trò chuyện của , chỉ những tin nhắn "Tan học chưa?", "Đi ăn không?" nhận được câu trả lời ngày càng lâu, nội dung cũng ngày càng ngắn gọn.
"Đang cày sách chuyên ngành thư viện, thảm!"
"Tối nay câu lạc bộ thiên văn có hoạt động quan sát hiếm có, cậu tự ăn nhé!"
"Viết xong luận văn rồi, mệt quá, nằm một lúc đã, lát nữa nói chuyện sau."
Ánh màn hình chiếu khuôn mặt của Thu Thị, anh chằm chằm vào những câu trả lời ngắn gọn đó, ngón tay lơ lửng bàn phím, chỉ gõ một chữ "ừm". Ngoài xá, cảnh đêm phồn hoa của thành phố, đèn neon lấp lánh nhưng không chiếu vào đôi mắt có phần trống rỗng của anh lúc này.
Lần tiên anh thực sự cảm nhận được một thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi vào một tuần thu của năm nhất. Thu Thị từ thư viện đi , ôm một chồng sách lập trình dày cộp, đi qua con đường nhỏ đầy hoa nối liền khu học tập khu sinh hoạt. Mùi thơm ngọt ngào nồng nàn lan tỏa không khí se lạnh. Từ xa, anh thấy Xuân Văn. đang đi cạnh một chàng trai cao , anh ta mặc áo sơ mi kẻ sọc đơn giản quần jean, một chiếc ba lô hai vai trông có vẻ nặng nề, góc nghiêng sủa.
Bước chân của Thu Thị dừng lại, phản xạ nép vào sau một ven đường. Anh thấy Xuân Văn ngẩng mặt , đang hào hứng nói gì đó với chàng trai, đôi mắt kinh ngạc, thứ ánh mà Thu Thị đã lâu không thấy, thuần khiết, ham muốn khám phá. vừa nói vừa khoa tay múa chân, hai tay vẽ nên quỹ đạo của các vì sao không trung. Chàng trai tên Trâu Hoán đó (Thu Thị nhớ cái tên này, Xuân Văn đã nhắc dưới bức ảnh danh bạ của câu lạc bộ), tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng gật , khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.
Một cơn gió thổi qua, những bông hoa vàng óng rơi lả tả giống một trận mưa vàng li ti. Vài cánh hoa rơi tóc bả vai của Xuân Văn. Trâu Hoán rất tự nhiên đưa tay , nhẹ nhàng phủi đi những cánh hoa rơi tóc . Động tác nhẹ nhàng, sự thân mật quen thuộc.
Cánh tay Thu Thị đang ôm sách đột nhiên siết chặt, góc sách cứng cấn vào ngực đau nhói. Mùi hoa ngọt ngào đó, giờ đây chui vào mũi, lại một chút vị đắng khó tả. Anh bị đóng đinh tại chỗ, không tiến , cũng không lùi lại. Cho khi hai người đó vừa nói vừa cười đi xa, bóng dáng biến mất con đường nhỏ rợp bóng hoa , anh mới từ từ bước từ phía sau gốc . Ánh nắng có chút chói mắt, anh cúi cuốn sách tay, bìa sách mấy chữ in lạnh lẽo "Giới thiệu thuật toán" vô rõ ràng.
Anh chậm rãi đi về xá, đặt sách bàn, phát một tiếng động trầm đục. Bạn phòng đang chơi game, bàn phím gõ lách tách. Thu Thị đi bên , mở . Gió thu thổi vào cái se lạnh, xua tan đi không khí ngột ngạt xá, nhưng không xua tan được đám mây u ám lòng anh. Anh về phía xá của Xuân Văn, tầm mắt chỉ có những ô giống nhau những đường nét lạnh lẽo của các tòa nhà.
Anh dựa vào , từ túi nhỏ có khóa kéo ngăn của cặp sách lấy chiếc chun buộc tóc màu xanh đậm. Bề mặt nhựa đã được vuốt ve mức hơi nhẵn bóng, đã mất đi độ co giãn ban . Anh đeo nó ngón trỏ, hướng về phía ánh mờ ảo của thành phố ngoài , từ từ xoay vòng. Vòng nhựa màu xanh trượt ngón tay, giống một dấu chấm không bao giờ có vẽ tròn.