Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Mặc dù quy mô của Phó thị Dược phẩm vẫn còn khoảng cách so với thị của chúng tôi, nhưng tôi đánh giá cao quyết đoán tham vọng kinh doanh anh ấy thể hiện.

Phó thị dưới tiếp quản của anh ấy trong hai năm đã phát triển mẽ, lúc mọi người đều nói đây cuộc nhân hoàn hảo.

Ngay cả bản thân tôi, cũng đã từng tưởng câu chuyện cổ tích này trong thời gian ngắn.

Đến nỗi sau này, những thiên vị chăm sóc bất thường của anh ấy dành cho Tống Thanh Tư, tôi đều giả vờ như thấy.

Nhưng lần này, anh ấy lại đưa phòng thí nghiệm của tôi.

Đây nghiệp, ước mơ của tôi, cũng giới hạn thể chạm tới của tôi.

Đúng lúc này, điện thoại rung gấp gáp.

Màn hình hiện tên của Phó.

Tôi nhấn nghe, giọng Phó có chút lo lắng truyền đến:

à, những tức linh tinh con thấy rồi chứ? Tuyệt đối đừng mấy phóng viên lá cải nói linh tinh!”

“Thằng Phó , biết đôi khi làm việc thiếu suy nghĩ, nhưng đây chắc chắn hiểu lầm! Con cho tám trăm cái gan, cũng ngoại đâu!”

“Con yên tâm! nhất định sẽ bắt Phó cho con lời giải thích rõ ràng! Nếu phụ bạc con, sẽ người đầu tiên đánh gãy chân !”

Nửa tiếng sau, mẹ Phó dẫn Phó về nhà.

Phó mày u ám, vest nhăn nhúm, hai đỏ ngầu, ánh như dao cứa dán chặt tôi:

! Mấy cái hot search bỏ tiền mua phải ?!”

Tôi ngồi ăn sáng bên bàn, cầm thìa khuấy nhẹ cà phê, buồn ngẩng đầu :

“Anh nghĩ sao?”

“Tôi biết ngay !!” – Anh rống như thú bị chọc tức.

Phó hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ tôi gào :

“Dùng chiêu trò truyền thông bẩn thỉu để ép tôi nhượng bộ! , quá độc ác rồi!”

Chưa dứt lời, anh đã vớ lấy sữa trên bàn ném thẳng về phía tôi.

Sữa ấm hắt thẳng người tôi, thấm ướt cả áo.

Cha của Phó cắt còn giọt máu, hoảng loạn lao tới, vung tát con trai cái thật :

“Thằng khốn! Con đang làm gì vậy hả? vợ con đấy!”

Phó nghiến chặt quai hàm, ánh cha mình:

“Ba! Rõ ràng cố gây chuyện…”

Giọng anh khàn đặc, đôi đỏ ngầu vì phẫn nộ.

Tôi rút khăn giấy lau sơ phần ngực bị ướt, cau mày đứng dậy:

“Được rồi. Vậy thì dứt khoát luôn đi. Ký đơn .”

Lời vừa dứt, ngoài cửa vang tiếng gõ đều đặn.

Luật sư riêng của tôi bước , trên cầm tập hồ sơ đen, gương nghiêm nghị:

“Tiến sĩ , đây bản dự thảo đơn thỏa thuận tiền nhân yêu cầu. Mời xem qua.”

Phó lập tức quay phắt đầu lại, đồng tử co rút:

“Đơn… ?! , thật muốn sao?!”

Tôi nhận lấy tài liệu, thậm chí buồn lật xem, đặt thẳng bàn trước anh :

“Ký đi.”

Phó chằm chằm tờ đơn , các ngón run nhưng vẫn động .

Anh ngẩng đầu, đôi đỏ hoe đầy phẫn uất tuyệt vọng:

“Tôi ký!”

, chỉ vì con thỏ thôi sao?”

Anh bật cười, tiếng cười đầy cay đắng khó :

“Chỉ vì con thỏ chết tiệt, đòi với tôi?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương