Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta đang bế Tiểu Mãn khiến nàng hiểu lầm.
Thấy Thu vào, ta liền giao Tiểu Mãn cho nàng rồi cùng Tiêu Bích vào phòng riêng.
Tần Di và đám tỳ nữ khác giữ lại bên ngoài.
“Tiểu thư, nô tỳ may mắn không làm nhục mệnh.”
Ta cúi người hành lễ:
“Hôn sự giữa Tiêu phủ và Công phủ đã được hủy bỏ.”
Tiêu Bích hào hứng nghe ta kể về chuyện xảy ra trong một năm qua với Tần Thừa Uyên.
“Thật thú vị, còn hấp dẫn hơn thoại bản.”
Nàng thán:
“Gan ngươi thật lớn, hầu hạ hắn như hầu hổ dữ.”
Ta cười khổ:
“Tiểu thư, khế bán thân của ta…”
“Yên tâm, mai ta ra cho ngươi.”
Tiêu Bích đáp:
“Ngươi giúp ta hủy mối hôn sự này, xem như ta nợ ngươi một ân tình. Sau này có việc gì cứ đến tìm ta.”
Ta cúi người tạ ơn Tiêu Bích .
15
Hôn sự của Tần Thừa Uyên đã được đoạt.
Lão thái quân chọn cho hắn con của Trung thư lệnh.
Nghe nói nàng là người dịu dàng, nết na, tài sắc vẹn toàn.
Sau khi được xóa tên khỏi sổ nô dịch, ta bắt kế hoạch rời đi.
Lúc lão thái quân có mời một nhóm tiểu thư quý tộc đến Công phủ dự tiệc.
Ta lén nhìn nàng một lần, quả thật là một nữ nhân dịu dàng.
Không giống ta, sự dịu dàng chỉ là giả tạo.
“Thu , ngươi mang Tiểu Mãn đi dỗ ngủ đi.”
Thu bế Tiểu Mãn đi.
Ta không nói với bất kỳ ai chuyện này.
Rằng Tần Thừa Uyên đã ban thưởng cho ta rất nhiều đồ, gấm vóc lụa là đến bảo vật quý hiếm.
Nhưng thứ quý giá ta đều không mang theo mà chỉ mang chút vàng bạc, coi như là tiền công cho một năm qua.
Trong Công phủ, người đến kẻ đi tấp nập.
Ta mặc đồ của Thu vệ binh ở cổng không mảy may nghi ngờ, ta thuận lợi ra ngoài.
Đến góc phố, ta lại ngồi xe ngựa do người của Tiêu Bích chuẩn và thay bộ y phục đã chuẩn sẵn.
Mãi đến khi rời khỏi kinh thành, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Bích đã giúp ta lần cuối, nàng phái xe ngựa đưa ta ra ngoài thành.
Sau khi xuống xe ngựa, ta hòa vào dòng người.
bây giờ, mọi chuyện ở kinh thành không còn liên quan đến ta.
Ta không còn là nha hoàn hay sủng cơ của ai nữa, ta chỉ là Lâm Duy Hạ.
Đi thuyền, rồi lại ngồi xe bò.
Càng đi, con đường trước lại càng trở quen thuộc, khóe ta dần đỏ hoe.
Trong thời gian ở Tiêu phủ, ta từng nhận được vài món đồ và thư nhà gửi đến.
Đệ đệ viết rằng cảnh càng khá hơn, cả nhà đang cố gắng tích cóp để chuộc ta về.
Trong khó khăn ở Tiêu phủ, ý duy nhất giữ ta sống sót chính là được về nhà.
Gần tới căn nhà đất bên gốc cây đào, ta trông thấy một thiếu niên gầy gò.
Cậu nhìn ta thật lâu rồi mừng rỡ chạy tới:
“Tỷ tỷ!”
Khi ta rời đi, Thiết Ngưu chỉ là một đứa trẻ mê kẹo mạch nha.
Giờ đây thằng bé đã có thể gánh vác đình.
“Duy Hạ, có phải Duy Hạ đã về không?”
thân trong nhà ra.
Bà vẫn gầy như xưa, nhưng tóc đã bạc một nửa.
Ta gục vào lòng bà òa khóc, bao nhiêu uất ức trong năm qua đều tuôn trào.
Nhờ số tiền ta bán mình năm mà đình vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Phụ thân có di chứng ở chân không thể làm việc đồng áng nặng nhọc, ông học cách làm đồ mộc, cũng có thể coi là tạm đủ để lo liệu đình.
Thiết Ngưu nhỏ đã hiểu chuyện, thằng bé thường lén nghe giảng ở giảng đường trong trấn.
Thầy giáo thương nó đã dạy nó học chữ.
Sau khi biết chữ, Thiết Ngưu còn viết thư thuê để kiếm vài đồng phụ giúp đình.
Phụ , đệ đệ Thiết Ngưu, muội muội Duy Thu, tất cả đều mong ta trở về.
Khi nằm cạnh thân, ta có giác như được trở lại thời thơ ấu.
“ thân, sau này nhà mình không cần phải khổ nữa rồi.”
“Chỉ cần con về khổ mấy cũng đáng.”
Giọng bà nghẹn ngào:
“ thân thật hối hận khi bán con đi. Con còn nhỏ như thế mà đã phải rời nhà đi làm nha hoàn, con vẫn là một đứa trẻ mà…”
Ta thở dài:
“Chuyện cũ qua rồi.”
16
Ta đưa tiền bạc mang về cho Thiết Ngưu lo sửa sang nhà cửa và mua thêm đồ dùng.
“Sau này cứ huyên tâm đến học đường.”
Muốn thoát khỏi số phận, Thiết Ngưu nhất phải học hành và thi cử đỗ đạt.
Ta không kể với về gì đã xảy ra ở kinh thành, nói ra cũng chỉ khiến thêm lo lắng.
Nhưng thân chắc hẳn đã đoán được phần nào.
Ta không còn vẹn nguyên, lại mang theo nhiều bạc thế này về nhà ai cũng rằng ta chủ nhân ruồng bỏ.
cô đồng trang lứa với ta trong làng phần lớn đã làm mẹ.
Phụ thân bảo ta tìm một người để kết hôn.
“Dù sao cũng là tìm người đến ở rể, nhất phải tìm kẻ toàn tâm toàn ý đối tốt với con, ta và Thiết Ngưu che chở cho con.”
Phụ thân nhìn ta đầy thương xót.
Ta không muốn thành thân.
Nhưng lâu dần, người trong làng không tránh khỏi lời ra tiếng vào.
Bà mối nối tiếp nhau tới nhà ta.
Đến tận khi phụ thân tuyên bố tìm người ở rể để con cái phải mang Lâm, mới thôi quấy rầy.
Duy Thu tìm được trong túi ta một mẩu gỗ.
“Tỷ tỷ, đây là gì?”
Ta nhìn kỹ, là con ve sầu bằng gỗ mà Tần Thừa Uyên từng tạc cho ta.
“Thừa Uyên, ngài khắc gì thế này?”
“Ve sầu.”
Khi hắn có chút ngượng ngùng:
“Ve sầu mùa hạ.”
Hắn nói muốn tặng ta, sau lại thấy không đáng giá phá hủy.
Nhưng ta rất thích.
là món quà tiên ta nhận được.
Khi rời Công phủ, ta có mang nó theo nhưng chưa từng nhìn lại.
Mỗi lần nhìn, ta lại tới một người.
Ta nhận tay Duy Thu, mân mê từng đường nét:
“Đốt nó đi.”
Duy Thu cầm .
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Bà mối cuối cùng cũng tìm được một chàng thư sinh trẻ tuổi.
“Trương công là người nho nhã, trong nhà chỉ có mình thân. Hắn vừa thấy Lâm cô nương đã đồng ý hôn sự này, quả là trời sinh một đôi!”
“Công chịu làm rể nhà ta?”
Ta nhướng mày nhìn người thư sinh trắng trẻo .
Mặt hắn đỏ bừng:
“Tôi nguyện ý.”
“Con cái phải mang Lâm.”
“Được.”
Hắn không hề do dự mà đáp ngay:
“Lâm cô nương, nàng có nguyện làm thê của ta?”
Ta còn đang trầm ngâm, ngay lúc mở lời một tiếng động lớn vang ngoài sân, cửa đá bật tung.
“Không được!”
Ta sững sờ nhìn Tần Thừa Uyên trước mặt.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, ánh như muốn nuốt chửng ta vào bụng:
“Lâm Duy Hạ, ngươi giỏi lắm!”
17
Ta kể lại toàn bộ thỏa thuận trước đây giữa ta và Tiêu Bích :
“Thế , là ta không biết lượng sức mình mà mạo phạm ngài. Nay ngài đã có ái thê bên cạnh, xin ngài rộng lượng tha cho ta.”
Tần Thừa Uyên bóp cằm ta, ánh sâu thẳm:
“Lâm Duy Hạ, ai nói với ngươi rằng ta đã cưới thê rồi?”
Hả? Hắn không phải đã con Trung thư lệnh sao?
Nhưng chuyện vốn không còn liên quan gì đến ta nữa.
Ta nhíu mày và nói:
“ là chuyện riêng của thế , không liên quan đến ta. Nhưng hôm nay ngài gây náo động thế này đã làm đình ta sợ hãi rồi.”
Tần Thừa Uyên không để ý đến lời ta, hắn bế thốc ta :
“Theo ta về.”
Ta cố vùng vẫy mà không thoát được, Thiết Ngưu muốn lao Phi Chuẩn và người khác cản lại.
“Đừng làm hại đệ đệ ta!”
Từng chi tiết thể hiện rõ sự bá đạo và ngạo mạn của hắn.
“Tại sao ngươi lại chạy?”
Tần Thừa Uyên ép ta nhìn thẳng vào hắn.
Ta không còn muốn giả vờ dịu dàng ngoan ngoãn nữa, lạnh lùng đáp:
“Thế đưa ta về làm gì? Làm thiếp sao?”
“Ta đã làm nô bộc nhiều năm rồi, ta không muốn hầu hạ ai nữa.”
“Ta chưa từng nói để ngươi làm thiếp.”
Tần Thừa Uyên giao ta cho Thu :
“Trông chừng nàng, không được để nàng rời đi.”
Thu gật đáp ứng.
Nàng theo sát ta từng khiến ta thấy nhức :
“Tần Thừa Uyên rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chỉ cần một vào cửa, ngươi chính là chính thất phu nhân của hắn.”
Người phụ nữ trung niên mặc y phục đơn giản, tay lần chuỗi tràng hạt, bà vào và nói.
Tần Thừa Uyên khi còn nhỏ từng chứng kiến cha mình – Hộ Công, sau khi uống rượu đã làm chuyện vui vẻ với một vũ cơ.
thân hắn đau lòng đến mức quy y cửa Phật, tránh xa trần thế.
Bà căm ghét chồng mình đến mức ghét lây sang Tần Thừa Uyên, đứa con mang gương mặt giống cha mình.
Hắn vừa mất đi tình yêu của mẹ, lại mắc chứng không thể chịu được việc nữ nhân đến gần.
“Vì muốn cưới ngươi, hắn đã quỳ trước cửa cầu ta suốt ba , cầu ta thuyết phục Hộ Công.”
Người phụ nữ niệm một câu Phật hiệu rồi nói:
“Ta nợ hắn.”
“Lâm cô nương, Tần Thừa Uyên nhỏ đã không có được tình yêu cũng không biết cách bày tỏ.”
“Hắn đã đặt ngươi vào trong tim mình.”
Ánh ta vô tình dừng lại trên con ve sầu gỗ trên bàn.
Duy Thu không đốt nó.
Ta cũng chưa từng vứt bỏ nó.
Ta đồng ý gả cho Tần Thừa Uyên.
Giữa thời đại thân phận phân rõ ràng này, vậy mà hắn dám đứng trước mặt ta quét sạch mọi chướng ngại.
Nếu nhất phải gả cho một người, thà rằng chọn hắn.
Ta là người biết nhìn thời thế, không phải kẻ ngốc.
Ở Tiêu phủ, ta hao tâm tổn sức chỉ để thay đổi số phận, nay ta đã có thể nắm cơ hội.
Tần Thừa Uyên yêu ta.
“Ta muốn đổi cho cha mẹ ta một căn nhà lớn.”
“Được.”
“Ta muốn để em trai vào học đường tốt nhất.”
“Được.”
“Ta còn muốn…”
Ta chưa kịp nói hết, môi hắn đã chặn lời ta:
“ mai nói tiếp.”
18
Mười lăm năm sau.
Ta và Tần Thừa Uyên đã có một trai một .
Hắn rất yêu chiều con , nhưng lại nghiêm khắc với con trai.
“Thím Lâm, nghĩa phụ sợ làm ồn đêm qua đã ngủ ở thư phòng”
Tiểu Mãn giờ đây cũng trở thành một thiếu niên tuấn tú.
“Ta biết rồi.”
Ta đưa Tiểu Mãn một chén nước đường:
“Một lát mang đến cho nghĩa phụ ngươi đi.”
“Thím Lâm, thím có yêu nghĩa phụ không?”
Tiểu Mãn bất ngờ hỏi.
Ta ngẩn người, xoa hắn:
“Sao lại hỏi vậy?”
“Con tình cờ biết được rằng xưa thím không muốn gả cho nghĩa phụ.”
Ta bật cười, không trả lời trực tiếp mà nói:
“Ta khó mà tưởng tượng được nếu không có chàng bên cạnh cuộc sống của ta thế nào, cũng chưa từng muốn đến.”
Tiểu Mãn im lặng trầm ngâm.
Hôm sau, con ta – Vô Ưu, khóc lóc chạy đến tìm ta:
“Tiểu Mãn ca ca muốn rời đi, huynh không làm ca ca của con nữa!”
Ta hỏi Tần Thừa Uyên:
“Là chuyện gì vậy?”
“Hắn đòi lại cha ruột, còn muốn rời khỏi Công phủ.”
Tần Thừa Uyên giờ đã có tuổi, nhưng ánh hắn nhìn ta vẫn nồng nhiệt như thuở ban .
Nửa đêm, hắn bế ta giường, ta đá hắn một cái:
“Vô Ưu còn đang buồn kìa.”
“ mai để Tiểu Mãn dỗ nàng.”
Linh mách bảo ta một điều gì , lại đến Vô Ưu giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp, ta chợt nhận ra Tiểu Mãn có lẽ đã nảy sinh tình với con bé.
Nhưng Tần Thừa Uyên vẫn không hề hay biết.
“Nàng lại gì vậy…”
Chàng cướp đi lý trí của ta.
Thôi vậy, người trẻ có con đường riêng để đi.
Còn Tần Thừa Uyên, hắn mãi ở bên ta.
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Nhà Sen. ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!