Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
"Lão Điền, ông làm thế?" Mẹ chồng tôi này mới nhận ra điều bất thường, hốt hoảng kêu , "Điền Gia, nhanh, nhanh ! Bố không ổn rồi, mau đưa ông ấy đi bệnh đi!"
Thế nhưng, điều khiến bà kinh ngạc là Điền Gia vừa đứng đã đứng yên như trời trồng, không động đậy gì nữa.
" còn đứng sững ra làm gì, mau lại đây!"
Điền Gia không thể đáp lại bà ta được, bởi anh ta đột ngột hôn mê giống hệt bố mình.
"Điền Gia!"
Trần Ngọc Liên đứng gần vội vàng chạy tới, ôm lấy Điền Gia đang nằm dưới đất.
Điền Gia không ngừng co giật vòng tay bà ta, chẳng mấy chốc đã trắng dã.
Một bên là chồng, một bên là trai, mẹ chồng tôi thấy người đều như , máu dồn não nên ngất lịm đi.
Bố tôi thấy cảnh tượng trước liền quên hẳn cơn đau bụng.
Ông vội vàng cầm lấy điện thoại bấm số gọi cấp cứu.
Trần Ngọc Liên nghe thấy tiếng ông chuyện thì ngước tôi.
Thấy bố tôi bình an vô sự, bà ta nheo lại, điên cuồng chất vấn:
"Tô Thanh Sơn, tại ông lại không ?"
thấy tôi đang mỉm mỉa mai bên cạnh, bà ta chợt hiểu ra:
"Đồ khốn, có là mày giở trò không? Mày bỏ độc thức ăn?"
Tôi nhún vai, giả vờ ngây thơ vô tội:
"Mẹ nuôi, đồ có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể bừa đâu. Cả tôi và bà đều đã ăn rồi, nếu tôi sự bỏ độc, bà lại không ?"
Trần Ngọc Liên ngẩn người ra, ánh chợt dừng lại ở nồi canh chua cay trên bàn.
" có canh chua cay là món mà người họ đã ăn riêng! Đúng rồi, chắc chắn mày đã bỏ độc canh chua cay! Tô Thanh Nguyệt, lòng dạ mày ác độc!"
" sẽ báo cảnh sát, đúng, sẽ báo cảnh sát bắt mày! Cái loại khốn nạn như mày, dám độc chồng và bố chồng, đáng bị bắt giam…"
Một tiếng "chát" vang , tôi tát một cái ngắt lời bà ta:
"Trần Ngọc Liên, tôi cho bà , đúng là canh chua cay có độc, nhưng là do mấy có độc mà Điền Gia đưa đến!”
“Bà thử báo cảnh sát đi, tôi muốn xem, nếu cảnh sát Điền Gia định độc bố tôi, nhưng lại hắn ta và bố hắn lại vô tình ăn nhầm, thì tội danh này nên quy cho ai đây?"
Trần Ngọc Liên ngơ ngác tôi:
"Mày… mày hết rồi …"
" nên mày đã đánh tráo , thanh canh chua cay là làm từ độc, đúng không? Tại mày làm thế? Điền Gia yêu mày đến cơ mà…"
"Yêu tôi? Ha ha, Trần Ngọc Liên, bà sự nghĩ tôi không mấy chuyện dâm ô của người ? Anh ta yêu tôi ư? Bà là đồ đáng chec, mẹ tôi phát hiện gian tình của người, bà Điền Gia đã thông đồng đẩy bà ấy ngã xuống cầu thang, khiến bà ấy chec thảm!"
Tôi từng bước ép sát Trần Ngọc Liên.
Bà ta bị dọa cho sợ hãi, liên tục lùi bước, cho đến bị dồn góc tường, không còn đường trốn.
này, bà ta bất chấp tất cả gào :
"Là do mẹ mày tự mình tìm chec! Ai bảo bà ta lại xuất hiện đúng ở nhà mày, lại còn lớn tiếng đòi kể chuyện của chúng cho mọi người , để và Điền Gia mất hết danh tiếng!”
“ không muốn giec bà ta, là bà ta ép ! Rõ ràng đã cầu xin bà ta, cần bà ta coi như không thấy, sẽ cắt đứt hoàn toàn Điền Gia, nhưng bà ta lại không chịu nhượng bộ, tất cả là do bà ta ép !"
"Đủ rồi! Giec người thì đền mạng. Mạng của Điền Gia tôi đã lấy rồi, giờ đến lượt bà đấy!"
Dứt lời, tôi rút dao vốn đã giấu sẵn túi ra, làm động tác như thể sắp chém Trần Ngọc Liên.
Cứ thế, bà ta sợ hãi đến nỗi ngất xỉu ngay tại chỗ.
10.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi.
Bốn người ngất xỉu đều được đưa đến bệnh .
Bố tôi đã hiểu rõ đuôi câu chuyện qua cuộc đối thoại của tôi và Trần Ngọc Liên, ông bị sốc nặng, thần thờ ngồi gục trên ghế.
Tôi bảo ông ở nhà đợi tôi, còn mình đi theo xe cấp cứu đến bệnh .
Bố chồng tôi do ăn lượng lớn độc, cộng thêm bản thân có bệnh nền, nên đã chec trước đến được bệnh .
Điền Gia thì thoát chec nhưng vẫn còn hôn mê.
Mẹ chồng tôi do máu dồn não, tình hình còn nghiêm trọng hơn cả bố tôi, bị liệt hoàn toàn, miệng méo lệch, có thể nằm liệt trên giường.
Còn Trần Ngọc Liên, bà ta bị ngất sợ, đã tỉnh lại ngay sau đến bệnh .
Tuy nhiên, vừa tỉnh lại, bà ta đã bị cảnh sát bắt đi.
Bởi tôi đã ghi âm lại đoạn bà ta tự thú và báo cảnh sát, khiến Trần Ngọc Liên bị bắt tội cố ý giec người, thứ chờ đợi bà ta là hình phạt của pháp luật.
Sáng sớm hôm sau, tôi đặt lịch phá thai không đau, bỏ đi đứa bé không nên tồn tại bụng.
Tôi nhờ bác sĩ dùng hộp đựng, gói lại phôi thai nhỏ bé .
chạng vạng, Điền Gia tỉnh lại.
Tôi đã đến gặp anh ta.
Anh ta rất thông minh, lập tức đoán ra hết mọi chuyện.
Anh ta hỏi tôi:
"Em phát hiện ra từ nào?"
Tôi anh ta:
"Điền Gia, anh có tin không? Là ông trời giúp tôi. Ông trời đã mở góc toàn năng cho tôi, để tôi thấy được bình luận và được âm mưu của anh, cứu sống bố tôi."
"À, suýt nữa quên anh, cả chuyện anh và bà mẹ nuôi của anh sát hại mẹ tôi đã bại lộ rồi.”
“Người tình già của anh, Trần Ngọc Liên, dưới sự tra hỏi của tôi đã nhanh chóng tự thú và đã bị cảnh sát đưa đi. Tôi nghĩ, cô ta sẽ rất sẵn lòng làm một cặp vợ chồng ân ái dưới địa ngục anh. Có lẽ, đã sắp đến lượt anh rồi."
Điền Gia sầu thảm:
"Mặc kệ em có tin hay không, nhưng anh đã từng lòng yêu em."
"Nếu mẹ em không phát hiện ra bí mật , bà ấy sẽ không chec. Bà ấy không chec, bố em sẽ không bị liệt và trở thành gánh nặng cho chúng ta. Anh sẽ không bị quỷ ám mà làm ra chuyện độc ác như thế này. Đáng lẽ chúng ta không nên đi đến bước đường này."
"Đủ rồi, Điền Gia!" Tôi giận đến bật , "Mọi chuyện bắt từ đâu, chẳng là từ việc anh ngoại tình ? Mẹ tôi phát hiện ra chuyện xấu của người là chất xúc tác mà thôi.”
“Từ anh và Trần Ngọc Liên vượt qua luân thường đạo lý lăn lộn trên một cái giường, từ anh đẩy mẹ tôi xuống cầu thang, từ anh âm mưu dùng độc giec chec bố tôi để lừa tiền bảo hiểm, người anh, đã thối rữa đến tận xương tủy rồi!"
Tôi ấn mạnh ống thở ôxy của anh ta, khuôn mặt anh ta đỏ bừng nghẹt thở, lòng tôi tràn đầy sảng khoái.
"Tình yêu của anh, thực sự quá mức ghê tởm."
"Giờ bố anh đã chec, mẹ anh bị liệt, còn anh sắp tù rồi. Nhưng anh yên tâm, tất cả tài sản của nhà họ Điền, tôi sẽ thụ hưởng hết."
Cổ họng Điền Gia phát ra tiếng thở dốc dồn dập, sự giãy dụa của anh ta ngày càng yếu dần.
Tôi buông tay khỏi ống thở:
"Yên tâm, tôi sẽ không để anh chec dễ dàng như đâu, như thế thì quá hời cho anh rồi."
"Cảnh sát sắp đến rồi. Cố ý giec người và độc bố vợ, anh đoán xem, điều gì đang chờ đợi anh?"
Điền Gia chằm chằm tôi:
"Anh sẽ đi chuộc tội của mình, nhưng Nguyệt Nguyệt, xin em, nhất định tự chăm sóc bản thân tốt, nuôi nấng của chúng ta nên người…"
Tôi như nghe được một trò đùa nực , đến chảy cả nước .
" ư? Điền Gia, nòi giống xấu xa của nhà họ Điền các người, không xứng được sinh ra từ bụng tôi đâu."
Tôi lấy túi ra chiếc hộp nhỏ đựng phôi thai, đưa thẳng cho anh ta:
"Này, đây mới là món quà Ngày của Cha mà tôi thực sự tặng anh."
"Tôi nghĩ, cả đời này của anh, có lẽ sẽ không còn cơ hội được làm cha nữa đâu."
" thì, hãy để tôi gửi cho anh lời cuối cùng này —”
“Chúc mừng, ngày của Cha vui vẻ nhé!"
11.
rời khỏi bệnh , tôi đi lướt qua những cảnh sát đang hối hả chạy tới.
Bình luận đã nhảy liên tục đến mức chec máy tôi đưa phôi thai cho Điền Gia:
[Á á á, là nữ chính của chúng ta thực sự thấy những gì chúng ta ? thì, chúng ta có được tính là đã làm việc tốt không?]
[Chắc chắn rồi! Tôi nhớ hồi mới đọc cuốn tiểu thuyết này, tôi muốn hóa thân thành nữ chính để cho gã đàn ông tồi này một trận nên thân. Giờ nữ chính đã phản công mạnh mẽ như , sự khiến tuyến vú của tôi cảm thấy thông suốt hết cả rồi!]
[Huhu, tốt quá rồi! Cô gái đáng thương của chúng ta cuối cùng bảo vệ được người thân duy nhất của mình. Ngoan, hứa tôi nhé, sau này chúng ta không tìm đối tượng đống rác nữa nhé?]
Tôi mỉm gật , khẽ thì thầm họ:
"Cảm ơn mọi người, Hiệp sĩ Bình luận!"
(Hết)