Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Bà tức đến mức giơ tay tát:

ngu đến thế là ! Tiền dư mà đi cho người mua nhà?

Không thà giữ lại cho Gia Bảo thì tốt hơn à?

Giờ thì đi đòi lại ngay cho tao!”

Tôi không như mọi im chịu trận nữa, chân lùi lại mấy bước, khẽ cười chua chát:

“Giờ đòi sao nữa, cô ấy trả hết tiền nhà rồi, trong tay chẳng còn đâu.”

Mẹ tôi vẫn không cam tâm, tôi đi đòi lại, đúng lúc đó y tá lại đến giục đóng viện phí.

không thể lẩn tránh, anh tôi chỉ đành bất đắc dĩ đi theo y tá đến quầy thu ngân, lại mẹ tôi và Trần Nghiên đó tiếp tục mỉa mai tôi.

Tôi như không nghe , chỉ âm thầm tính cách tóc của anh tôi và Gia Bảo làm xét nghiệm.

Không ngờ, cơ hội lại đến hơn tôi tưởng.

8

Sau mấy tiếng đồng hồ dài dằng dặc, ca phẫu thuật của Gia Bảo cuối cũng kết thúc.

Mẹ tôi đám người kia đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi biết, đó chỉ là đầu.

Quả nhiên, bác sĩ vừa bước ra liền thông báo hàng loạt biến chứng có thể xảy ra sau mổ.

Tình trạng di chứng của Gia Bảo thậm chí còn nặng hơn cả kiếp trước.

Ổ mủ vốn viêm nhiễm, thế mà mẹ tôi còn nó “bổ sung dinh dưỡng”, kết quả là vết viêm càng trầm trọng hơn.

Nhưng họ lại chẳng hề xem đó là vấn đề, trái lại còn nghi ngờ… bệnh viện có vấn đề.

Mẹ tôi là người đầu tiên gào ầm :

“Cái bệnh viện thất đức ! Phẫu thuật xong rồi mà còn rủa cháu tôi di chứng!

Tôi nói thật, các người chỉ giỏi moi tiền người thôi!”

Trần Nghiên cũng chỉ tay thẳng vào mặt bác sĩ, giọng chát chúa:

“Toàn lũ lang băm! Con trai tôi mà có mệnh hệ , tôi kiện đến !”

Anh tôi bên, mặt u ám, không hé một lời.

Rõ ràng anh đang ngầm đồng tình với lời của mẹ và vợ mình.

Trong đầu họ, chỉ bỏ tiền làm phẫu thuật thì bệnh viện phải đảm bảo hẳn.

Còn chuyện vì chính họ chậm trễ chữa trị khiến đứa trẻ ra nông nỗi thì chẳng ai chịu nhận.

Bác sĩ mệt mỏi nhíu , kiên nhẫn giải thích nguyên nhân, nhưng càng nói họ càng không nghe, càng làm ầm .

Lợi dụng lúc mọi người đang cãi vã, tôi lặng lẽ vào phòng bệnh, khéo léo nhổ vài sợi tóc trên đầu Gia Bảo, bỏ vào túi nilon nhỏ rồi cất kỹ.

Sau đó tôi bước đến bên anh trai, dịu giọng nói:

“Anh à, anh khuyên chị dâu và mẹ đi, gây ầm giữa bệnh viện như vậy thật mất mặt.”

Vừa nói tôi vừa nắm tay anh, kéo anh về phía bác sĩ.

Anh trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng gạt mạnh tay tôi ra:

“Loại ăn cây táo rào cây sung, vô dụng còn nhân nghĩa!”

Tôi vờ đẩy loạng choạng, rồi “vô tình” ngã về phía anh trai, bất ngờ nắm chặt tóc anh và giật mạnh.

Anh tôi kêu oái một tiếng, đau đến bật dậy, tức giơ chân đá tôi:

“Lâm Hi, muốn ch/ết hả?!”

Tôi né , lùi đúng hướng về phía Trần Nghiên.

Cú đá của anh tôi thế nào lại trúng ngay lưng cô .

“Á—!” Trần Nghiên hét , ngã gục xuống đất, vừa ôm lưng vừa chửi loạn xạ.

Khung cảnh tức hỗn loạn như chợ vỡ.

Tôi nắm chặt mấy sợi tóc trong tay, bên cạnh vờ hoảng sợ, tay chân luống cuống.

Đến bảo vệ bệnh viện kéo đến, mấy người họ chịu im.

Nhìn mấy gã bảo vệ to con, cả nhà tôi rốt cuộc cũng câm nín, nhưng miệng vẫn không quên lầm bầm chửi rủa bệnh viện.

Tôi chỉ đó, ánh mắt lạnh tanh, một đám hèn hạ, yếu mềm, chỉ biết nạt kẻ yếu mà sợ kẻ mạnh.

Đúng lúc đó, Gia Bảo tỉnh lại.

Cả nhà nhân cơ hội bám vào đó, lảng tránh trách nhiệm, vờ quan tâm lại thể diện.

Tôi kiếm cớ “đi mua đồ ăn” rồi chóng rời phòng bệnh.

Ra tòa nhà, tôi đi thẳng đến khoa xét nghiệm, chọn gói xét nghiệm nhất rồi quay về nhà.

Còn việc họ ăn , đó không phải chuyện của tôi nữa.

9

Sau hai mươi bốn giờ chờ đợi, kết quả cuối cũng có.

Gia Bảo không phải con ruột của anh tôi.

Tôi siết chặt tờ kết quả trong tay, trong đầu vạch sẵn một kế hoạch .

Nhưng trước hết, tôi phải chuyển ra nhà.

Lý do thì quá dễ nói: tôi muốn tiết kiệm tiền cho Gia Bảo chữa bệnh.

Nhân lúc cả nhà đều bệnh viện, tôi gấp công ty chuyển đồ, trong vài tiếng dọn sạch mọi thứ của mình.

Trong lúc đó, mẹ tôi và họ cho tôi không biết bao nhiêu , tôi đều qua loa cho xong.

tránh họ nghi ngờ, thỉnh thoảng tôi còn chuyển cho mẹ ít tiền, vờ rằng mình đang tăng ca kiếm thêm.

Họ tin sái cổ, thậm chí còn mừng vì tôi “chịu khó kiếm tiền nuôi cả nhà” nên chỉ chửi vài câu rồi cũng thôi.

Nửa tháng sau, Gia Bảo xuất viện.

Mẹ tôi và Trần Nghiên về nhà phát hiện tôi dọn đi.

điện cho tôi, giọng gay gắt:

ch/ết đâu thế hả? Hôm nay Gia Bảo xuất viện, làm cô mà không ra đón thì thôi đi, bọn tao về nhà cơm canh cũng không có mà ăn, cũng không thèm nấu sẵn một bữa!”

Lúc đó tôi vẫn đang tăng ca công ty.

Tay không ngừng gõ bàn phím, miệng nhàn nhạt đáp:

“Có chuyện thì nói , con đang bận.”

Mẹ tôi sững lại, im vài giây quát :

nói năng cái kiểu đấy hả? Mau về ngay, trên đường mua chút đồ bổ về cho Gia Bảo!”

đầu liệt kê tên mấy loại thực phẩm bổ dưỡng, toàn những món đắt tiền là hàng nhập khẩu cả.

Rõ ràng lại biến tôi thành cái máy rút tiền.

Ban đầu tôi không về, nhưng nghĩ đến việc sổ hộ khẩu của tôi vẫn còn đó thì đây là dịp tốt giải quyết luôn.

Tôi liền ra chợ đồ cũ, bỏ vài chục ngàn mua mấy vỏ hộp cao cấp của mấy loại hàng ngoại, rồi nhét đầy hàng nhái rẻ tiền vào trong, xách túi về nhà.

Mẹ tôi ban đầu mặt vẫn nặng như chì, nhưng vừa tôi tay xách đầy đồ, sắc mặt tức dịu xuống.

Bà chẳng thèm xem kỹ, giật túi hàng trong tay tôi rồi ôm về phòng mình.

Anh trai và Trần Nghiên đang ngồi trong phòng khách.

tôi bước vào, Trần Nghiên tức liếc sang anh tôi, đưa mắt ra hiệu — ánh nhìn lạnh như dao.

10

Anh trai tôi hắng giọng một tiếng, ấp a ấp úng nói:

“Tiểu Hi à, chuyện của Gia Bảo… em cũng biết rồi đấy. Bác sĩ bảo con nó sau nhiều tiền bồi dưỡng sức khỏe. Anh với chị dâu kiếm chẳng bao nhiêu, còn mẹ thì già rồi, đâu tìm việc làm. Nhưng mà, chúng cũng đâu thể thằng nhỏ như vậy mà khoanh tay nhìn, đúng không?”

Tôi im lặng, chỉ chờ anh nói tiếp.

Quả nhiên, Trần Nghiên là người tính nóng, tức chen vào:

“Tôi giúp cô tìm một việc ngon lành đây. quê tôi có người muốn làm lễ xung hỉ cho con trai bệnh nặng, không đăng ký kết hôn, chỉ làm một buổi tiệc cưới tượng trưng thôi. Cô chỉ qua đó làm cô dâu một là có ngay năm vạn tệ! So với việc cô vất vả làm cả tháng chỉ kiếm mấy nghìn, việc dễ hơn nhiều. Cô là cô ruột của Gia Bảo, nó tiền, cô chẳng lẽ lại không góp sức sao?”

Một luồng khí nóng dồn thẳng đầu tôi.

Tôi từng đến quê của Trần Nghiên một anh trai về rước dâu. Đó là một vùng núi hẻo lánh, người dân đó vẫn tin vào cái là “hôn nhân thực tế” – chỉ bày rượu làm lễ là coi như thành vợ chồng, chẳng ai quan tâm có giấy tờ hay không. Tôi dám chắc, một bước vào buổi lễ ấy, tôi sẽ không bao giờ ra ngôi làng đó.

Chỉ có hai kẻ ngu xuẩn như anh trai tôi và Trần Nghiên tin lời mê tín đó.

Cả nhà , chỉ vì năm vạn tệ mà bán tôi!

Hai người họ vẫn còn mơ màng vẽ ra viễn cảnh “tươi đẹp”:

“Một năm vạn, mười là năm mươi vạn.”

“Chị dâu cô nói rồi, mấy làng quanh đó đều chuộng kiểu xung hỉ cứu mạng người bệnh.”

“Đến lúc đó thì chúng giàu to rồi!”

Trần Nghiên vừa đắc ý vừa tính toán, anh tôi gật gù phụ họa, chẳng ai buồn hỏi tôi nghĩ .

Tôi tức cảnh giác, thừa lúc hai người đang say sưa bàn mưu tính kế, lặng lẽ lùi dần về phía cửa.

Ngón tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, thì giọng nói âm trầm của mẹ vang sau lưng:

“Tiểu Hi à, con chạy đi đâu thế?”

Tôi vừa quay đầu lại, một cơn choáng đen ập đến.

Ly nước mẹ vừa mang tới… có vấn đề!

Trước hoàn toàn ngất lịm, tôi chỉ kịp khuôn mặt dữ tợn của bà:

“Vì Gia Bảo, đây là trách nhiệm mà một người cô như con phải gánh!”

11

Tôi tỉnh dậy, phát hiện mình nhốt trong phòng.

Điện thoại tịch thu, chắc họ sợ tôi bỏ trốn.

May mà họ quá chủ quan, quên kiểm tra chiếc đồng hồ thông minh trên tay tôi.

Tôi thử bật nguồn – vẫn còn pin, và có thể ra ngoài. Tôi không dại dột liền; giờ mà ra mặt, chỉ tổ lại.

Tôi lắng nghe động tĩnh bên ngoài – bọn họ đang chuẩn đón “nhà trai” tới xem mặt tôi.

Chờ đến anh trai và Trần Nghiên ra ngoài, Gia Bảo nhà quấy khóc đòi đi chơi, mẹ tôi cũng dắt nó ra cửa.

Nhà chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Mười phút sau, tôi tức hành động.

Đầu tiên, tôi cho cô bạn thân, nói ngắn gọn về tình cảnh hiện tại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương