Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Vào ngày Thất Tịch, chồng tôi – Yến Thành, và "Tập đoàn Yến Thị" do một tay anh gầy dựng lại một lần nữa chiếm lĩnh hot search của thành phố.

Hashtag là #ÔngChủCóTâmNhất#.

Lý do không có khác, Yến Thành lại đặt cho toàn thể nhân viên trong tập đoàn, bất kể nam nữ, mỗi người một bó hồng đỏ đắt tiền.

Truyền thông hết ca ngợi anh có tầm nhìn, có người, là một ông chủ thần tiên mà mọi dân công sở đều mơ ước.

Điện tôi như muốn nổ tung với những tin nhắn chúc mừng từ bạn bè và người thân.

"Vãn Vãn ơi, chồng cậu đỉnh quá đi mất! Ghen tị chết mất thôi!"

"Yến Thành đúng là người đàn ông tuyệt thế, kiếp trước cậu chắc đã giải cứu dải ngân hà!"

Tôi đọc những dòng tin nhắn này mà đầu ngón tay lạnh buốt.

Mở trang cá nhân của cô trợ lý Vi Vi, động thái mới nhất của cô ta đã nói lên tất .

Một tấm ảnh hàng Tây sang trọng, cô ta cầm tay bó hồng mà công ty phát cho mọi người, nhưng lại cố vạch những cánh hoa ra để lộ chiếc sapphire to đùng.

Dòng trạng thái đi kèm: 「Nhận bó hoa Thất Tịch đầu tiên, luôn có người mượn cớ tặng hoa cho tất mọi người để chuẩn bị một bất ngờ đặc biệt cho riêng mình em. Cảm ơn sếp ~」

Tôi nhận ra ngay, chiếc đó là món độc bản "Giọt Lệ Biển Sâu" mà tôi đã để mắt tới trong buổi đấu giá trang sức ba tháng trước, với giá khởi điểm là triệu .

đó, một người mua bí ẩn đã ủy thác qua điện , thẳng tay đẩy giá lên tám triệu để giành lấy nó.

Hóa ra, người bí ẩn đó chính là người chồng tốt của tôi, Yến Thành.

Lướt xuống dưới, là một bài đăng từ hai tháng trước với chủ đề "ly trà sữa đầu tiên của mùa thu", ảnh màn hình là giao dịch chuyển khoản 52.000 , và người nhận chính là cô ta.

Cô ta viết: 「Cảm ơn sếp, trà sữa ngọt lắm ạ.」

Một tháng trước, cô ta lại khoe "cây kem ốc quế dâu tây đầu tiên của mùa hè", đính kèm là một phiếu đổi "ba mươi ngày nghỉ phép có lương vì nhiệt độ cao" nội của tập đoàn, đó là chữ rồng bay phượng múa của Yến Thành.

Phần bình luận toàn là những trầm trồ, ngưỡng mộ phúc lợi của Yến Thị.

【Trời ơi, Yến Thị còn thiếu người không ạ? tôi nộp CV còn kịp không?】

【Phúc lợi công ty thần thánh thế này! Vừa cho tiền vừa cho nghỉ phép! Trợ lý ơi, kiếp trước cô tích đức vậy?】

Chuyện mua trà sữa và kem cho toàn thể nhân viên thì tôi biết, nhưng khoản chuyển 52.000 và ba mươi ngày nghỉ phép này, sao người vợ như tôi lại không hề hay biết?

Trong bức ảnh mới nhất ở hàng, người đàn ông ngồi đối diện cô ta chỉ lộ ra nửa lồng ngực, và chiếc cà vạt sọc chéo màu xanh đậm đó, chính là chiếc tôi đã tự tay thắt cho Yến Thành sáng .

Góc vô cùng oái oăm và mờ ám, một góc cà vạt như vô như hữu ý cọ vào phần ngực đầy đặn của cô ta.

Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng.

Cố gắng giữ lại chút thể diện cuối cùng, tôi gọi cho Yến Thành.

Đầu dây bên kia khá ồn ào, có nhạc, dao nĩa va chạm, và cười lả lơi của phụ nữ.

"Alo, Vãn Vãn, sao thế em?"

Giọng Yến Thành vẫn dịu dàng như mọi khi, "Anh tăng ca ở công ty, có cuộc họp đột xuất, tối chắc phải về muộn một chút."

Anh ta nói dối không chớp mắt, thành thục đến đau lòng.

Tôi siết chặt điện , móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng vẫn ép mình phải cất bằng một giọng bình thản nhất có thể:

"Vậy à? Thế anh cho em tấm ảnh phòng họp không? Vừa nãy mẹ có gọi hỏi Thất Tịch hai đứa mình thế nào, em đăng story cho mẹ xem để mẹ khỏi cằn nhằn."

Yến Thành khựng lại một chút, có vẻ không ngờ tôi lại đưa ra yêu cầu này.

"Vãn Vãn, đừng quậy nữa, họp mà, nghiêm túc chút đi." Giọng anh ta đã nhuốm màu mất kiên .

"Ồ? Họp sao…" Tôi cười khẩy một , nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt,

"Em còn tưởng anh bận đi cùng cô trợ lý của anh, thử chiếc 'Giọt Lệ Biển Sâu' tám triệu kia chứ."

Đầu dây bên kia, lập tức là một khoảng lặng chết chóc.

Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cắt không còn giọt máu của anh ta này.

"Yến Thành," tôi gằn từng chữ, giọng không nhưng nặng tựa ngàn cân,

"Cho anh mười phút, xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không, tôi e là hot search ngày mai sẽ không phải là ÔngChủCóTâmNhất, mà là TổngGiámĐốcYếnThịNgoạiTìnhVớiTrợLý đấy."

Nói xong, tôi không cho anh ta bất kỳ cơ hội phản ứng nào, cúp máy thẳng thừng.

Ném điện lên sofa, tôi nhìn ánh đèn neon của thành phố ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cảm thấy, đế chế thương mại mà tôi và anh ta cùng nhau gầy dựng này, cảnh đêm lại lạnh lẽo và chói mắt đến vậy.

2

Chưa đầy mười phút, xe của Yến Thành đã lao đến như một con thú điên, dừng lại trước cửa biệt thự với một phanh chói tai.

Anh ta xông vào với dạng có phần thảm hại, trán lấm tấm mồ hôi, cà vạt bị kéo lệch sang một bên.

Gương mặt anh tuấn ngày thường khiến nhiêu phương tiện truyền thông săn đón, đây lại viết đầy hai chữ hoảng hốt và không thể tin nổi.

"Vãn Vãn, em nghe anh giải thích…" Anh ta vừa mở miệng đã là câu quen thuộc đến nhàm chán.

Tôi vẫn ngồi sofa, không nhúc nhích, thậm chí không thèm nhìn anh ta, chỉ xoay màn hình điện về phía anh ta, đó là ảnh màn hình trang cá nhân của Vi Vi.

"Giải thích? Giải thích sao chiếc cà vạt này lại xuất hiện ngực cô ta? Hay là giải thích, anh đã dùng tài sản chung sau hôn nhân của chúng ta để mua cho cô ta chiếc tám triệu ?"

Giọng tôi đều đều, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Tôi càng như vậy, Yến Thành ngược lại càng luống cuống.

Anh ta đã quen với dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn của tôi, chứ chưa từng thấy tôi lạnh lùng và xa cách như này.

Anh ta bước tới, định nắm lấy tay tôi, nhưng bị tôi nghiêng người né .

"Vãn Vãn, mọi chuyện không như em nghĩ đâu! Anh và Vi Vi… chúng anh trong sạch!"

Anh ta vội vàng thanh minh, "Chiếc đó, chỉ là phần thưởng của công ty! Quý này cô ấy có thành tích xuất sắc, mang về cho công ty mấy dự án , đó là thứ cô ấy xứng đáng nhận!"

"Ồ? Thật sao?" Tôi cuối cùng ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt,

"Dự án nào mà cần anh phải mang phần thưởng đến tận hàng Tây, rồi còn trao tận tay người ta thế? Yến tổng, cơ chế khen thưởng của công ty chúng ta thay đổi từ khi nào vậy? Sao cổ đông nhất như tôi lại không biết?"

"Tập đoàn Yến Thị mang họ Yến, nhưng anh đừng quên, công ty này có mươi phần trăm cổ phần đứng tên Thẩm Vãn tôi. đó nếu không phải ba tôi dốc toàn gia sản giúp anh vượt qua khó khăn, anh nghĩ anh có ngày hôm sao?"

nói của tôi như một con dao, đâm chính xác vào lòng tự tôn nhạy cảm nhất của anh ta.

Sắc mặt Yến Thành lập tức trở nên tái mét.

Điều anh ta kỵ nhất, chính là người khác nhắc đến chuyện anh ta phất lên nhờ vợ.

, anh ta cố gắng xây dựng hình ảnh một tài năng kinh doanh tay trắng nên sự nghiệp, mà lại quên mất gốc rễ.

Bàn tay đặt bên hông của anh ta bất giác dùng đầu ngón tay gõ gõ lên đường may của quần.

Đây là thói quen từ thời đại học của anh ta, hễ chột dạ hoặc căng thẳng là sẽ có hành động nhỏ này.

"Vãn Vãn, cảm của chúng ta, em thà tin một tấm ảnh mập mờ, không chịu tin anh sao?"

Anh ta bắt đầu dùng đến chiêu bài cảm, giọng điệu đầy vẻ tổn thương.

" cảm?" Tôi như nghe chuyện cười động trời,

"Yến Thành, cảm của chúng ta, ngay khoảnh khắc anh đeo 'Giọt Lệ Biển Sâu' lên tay người phụ nữ khác, đã hết rồi."

Tôi đứng dậy, từng bước tiến đến trước mặt anh ta, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Tôi hỏi anh lần cuối cùng, anh và Vi Vi, rốt cuộc là quan hệ ?"

Anh ta bị ánh mắt của tôi ép cho phải lùi lại, ánh mắt lảng tránh, miệng vẫn lặp lại câu nói nhạt nhẽo "chúng anh trong sạch".

"Tốt, rất tốt." Tôi gật đầu, lấy ra một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ dưới bàn trà, đập vào ngực anh ta.

"Nếu đã trong sạch, vậy thì vào 'Điều khoản bổ sung thỏa thuận chung thủy' này đi."

Yến Thành cúi đầu nhìn, mặt trắng bệch.

tài liệu, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng:

Nếu bên B (Yến Thành) trong thời gian hôn nhân tồn bất kỳ hành vi không chung thủy nào, gồm nhưng không giới hạn ở việc có quan hệ bất chính với người khác giới, tặng tài sản giá trị …, bên A (Thẩm Vãn) có quyền yêu cầu bên B ra đi tay trắng, đồng thời vô điều kiện chuyển nhượng toàn cổ phần Tập đoàn Yến Thị dưới tên mình.

"Thẩm Vãn! Cô có ý ? Cô điều tra tôi?"

Giọng Yến Thành đột nhiên cao vút, chiếc mặt nạ ôn hòa hoàn toàn bị xé nát, để lộ ra mặt thật thẹn quá hóa giận.

"Tôi không cần điều tra," tôi lạnh lùng nhìn anh ta,

"Tôi chỉ cho anh một cơ hội để tự chứng minh sự trong sạch của mình. Sao nào, Yến tổng, không dám à?"

Đây đã không còn là cho anh ta cơ hội, mà là dồn anh ta vào thế bí.

, đồng nghĩa với việc thừa nhận sau này không dám tái phạm.

Không , đồng nghĩa với việc ngay bây thừa nhận mình có tật giật mình.

Không khí trong phòng khách như ngưng đọng, chỉ còn lại thở nặng nề của hai chúng tôi.

Tôi nhìn gương mặt tối sáng của anh ta, trong lòng là một khoảng bi thương.

Chàng trai xưa từng chạy khắp nửa thành phố trong đêm đông chỉ để mua cho tôi một bát cháo nóng, cuối cùng đã chết trong thời gian và tiền bạc.

03

Yến Thành nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận, như muốn xuyên thủng nó.

Lồng ngực anh ta phập phồng dữ dội, rõ ràng đấu tranh nội tâm.

"Thẩm Vãn, cô nhất định phải mọi chuyện khó coi đến thế sao?" Anh ta nghiến răng, rít ra từng chữ qua kẽ răng.

"Khó coi?" Tôi cười, nụ cười có chút thê lương,

"Là anh mọi chuyện quá khó coi đấy, Yến Thành. Anh đem thể diện của tôi, thể diện của họ Thẩm chúng tôi, đặt dưới đất cho người phụ nữ kia giẫm đạp, bây anh lại quay sang hỏi tôi sao phải mọi chuyện khó coi?"

"Anh đã nói rồi, đó chỉ là phần thưởng!"

Anh ta vẫn còn ngoan cố.

"Phần thưởng hay lắm!"

Tôi ngắt anh ta thẳng thừng, "Vậy tôi hỏi anh, anh phát trà sữa cho toàn thể nhân viên, sao đến lượt cô ta lại có thêm 52.000 chuyển khoản? Anh phát kem cho toàn thể nhân viên, sao đến lượt cô ta lại thành ba mươi ngày nghỉ phép có lương? Yến Thành, anh thật sự coi tôi là một kẻ ngốc không biết đến sự đời, có thể mặc anh lừa gạt sao?"

Tôi cứ nói một câu, sắc mặt anh ta lại trắng thêm một phần.

Những chi tiết này, anh ta tưởng tôi sẽ không biết.

Tùy chỉnh
Danh sách chương