Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12.
Ban đêm.
Tôi lẻn .
Dán ranh cào cấu lẫn nhau khắp nơi.
Mỗi tầng, mỗi lớp đều “” chia đều. Phải đảm bảo toàn ai cũng thưởng thức bộ mặt mất dạy của .
Khoảnh khắc kinh điển – đ/á/i ỉ/a không kiểm soát – tôi zoom cận cảnh, cái đáy quần vàng nâu và bản mặt chó má của đúng kết hợp hoàn hảo.
Bận rộn suốt 5-6 tiếng, tôi đã dán hơn 3000 tấm.
Vậy chẳng thấy mệt, tinh thần sảng khoái, trong lòng nhẹ nhõm lạ thường.
Làm xong, gần 6 giờ sáng.
Tôi tìm chỗ quan sát đẹp, châm điếu thuốc tỉnh táo, lũ sinh kéo .
Không ngoài dự đoán, loạt lập tức gây chấn động.
Tụi sinh rủ nhau bu quanh, bàn tán rôm rả.
Trên diễn đàn, các bài đăng nổ ra như nấm sau mưa.
Gia thế, địa , thành tích tập, thậm chí tiểu từng , đều bị đào hết.
Tiết đọc sáng, thầy cô .
Tôi bước lớp Đào Đào.
Cả lớp lập tức xôn xao.
Vụ này nhà giấu nhẹm, nhưng ai cũng đã nghe phong thanh.
Thêm loạt sáng nay, ai nhìn thấy tôi cũng – trò hay .
chỗ trống trơn, hơn 40 cặp mắt háo hức đổ dồn về phía tôi.
Tôi sao thể phụ lòng mong đợi của tụi nhỏ?
Cầm mic, mở laptop, từng tấm ghê tởm của ranh hiện từng cái :
“ đứa này khai vị. Hôm nay tôi đây để thông báo với m/à/y:
Kết cục của m/à/y sẽ thảm gấp vạn lần .
Vương Mộng Dao, m/à/y c/h/ế/t đi!”
Vương Mộng Dao cắn chặt môi, siết nắm :
“T/a/o đủ tuổi, pháp luật xử không t/a/o, m/à/y làm t/a/o ?”
Tôi :
“ thêm ngày nữa, m/à/y sẽ .”
13.
Hiệu trưởng nơi.
Thở hồng hộc, mặt tròn vo lấm tấm toàn mồ hôi to như hạt đậu, cúc áo sơ mi cài lệch, nhìn vừa chui khỏi chăn đã ba chân bốn cẳng chạy .
“M/à/y muốn tù à?!”
Trong phòng làm việc, ông ta ném xấp mặt tôi:
“Camera quay lại hết đấy!”
“Ồ.” Tôi đảo mắt tìm chỗ thoải mái, nhìn quanh lượt, thấy ghế giám đốc của hắn vừa êm vừa to, liền kéo hắn dậy.
Tôi phịch xuống, gác chân , nghênh ngang:
“Vậy ông báo công an đi.”
Lúc dán tôi đeo khẩu trang, đội mũ kín mít, tuyệt đối không thể quay rõ mặt tôi.
Hơn nữa, đang xét giải, sắp lãnh đạo xuống kiểm tra, hắn không để xảy ra scandal.
Tôi nhìn mặt hắn đỏ chuyển xanh, xanh lại hóa tím, vậy không thốt nửa lời.
Tôi tiếp tục kích hắn:
“Hiệu trưởng nhân hậu, tôi giúp ông nhé. Tôi tự thú, tôi muốn TV, xin lỗi toàn xã hội.”
Tôi rút điện thoại, nhập 110, ngón lơ lửng trên nút gọi:
“Tôi tự kiểm điểm ?”
Hắn túm chặt cánh tôi, tức muốn nổ phổi bất lực:
“Rốt cuộc cậu muốn làm ?”
“Tôi muốn làm ?” Tôi hất hắn ra, lạnh,
“Ông không tôi muốn làm à?”
Muốn hút điếu thuốc nhưng lại tiếc đồ của mình.
Mở ngăn kéo ra, thấy ngay cả cây Hoa Trung hẳn hoi.
Thằng này hưởng thụ đấy.
Tôi rút điếu, châm lửa, rít sâu phà thẳng mặt hắn:
“Màn hay mới bắt đầu thôi, hiệu trưởng à, đừng nóng vội.”
14.
“Vương Thụ Thân, 44 tuổi, tốt nghiệp tiểu , từng làm thợ hồ.”
“Sau đó theo người họ hàng chủ thầu đi làm công trình, nhưng chân không sạch sẽ, lén lút bán vật liệu xây dựng bị phát hiện.”
“Bị đuổi, lão chuyển sang làm trong xưởng, mười năm đứng dây chuyền, cuối cùng cũng bò làm tổ trưởng nhỏ.”
Hạo Tử đập bàn cái rầm:
“Đệt, thằng côn đồ tép riu cũng mặt làm bố người ta?!”
Tôi khẽ :
“Giờ mẹ nhỏ kia dính nhau như sam, ngày nào cũng đưa đón Vương Mộng Dao . Xem ra bữa đó dọa sợ thật .”
Hạo Tử nói:
“Sợ đúng. T/a/o điều tra , ranh kia đ/á/i ỉ/a ra quần, đến giờ còn hết, tâm lý tổn thương nặng, chắc cả đời cũng chả chữa nổi.”
Lúc này, gã lực lưỡng đẩy cửa bước :
“Thiếu gia, xong việc .”
“Nhanh vậy?” Tôi chút ngạc nhiên.
“Chuyện nhỏ!”
Hạo Tử khẩy:
“M/à/y chịu chi thế, 300 triệu vung ra, sòng nào không nể mặt?”