Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh tôi ngẫm nghĩ một rồi đáp:
“Nhà mình có gà mà, lát đổ cho gà ăn.”
tôi – từ nãy giờ im lặng – hình như cũng tức giận:
“Đừng lãng phí, để đấy đi, tối bố ăn.”
Tôi bất lực múc lại cơm cho .
Chị dâu vừa lau đũa bằng khăn giấy ướt, vừa “phổ cập kiến thức”:
“Ăn uống chung lẫn lộn này không hợp vệ sinh .
Nhất là với Hạo Hạo, tôi sợ dính vi khuẩn, không tốt.”
“Ừm ừm, cẩn thận hơn.”
Mẹ tôi đang định gắp thức ăn cho Hạo Hạo tay khựng lại giữa chừng.
Tôi nhìn ông bà dè dặt, chỉ trong lòng bốc hỏa.
“Cũng , tách riêng ra ăn tốt hơn.
Biết không, có loại virus ấy, bị rồi là não tàn luôn đấy, truyền nhiễm lắm.”
Chị dâu nghe không hiểu, cứ an tâm ăn tiếp.
Anh tôi trừng nhìn tôi, tôi cũng chẳng buồn để ý.
4.
đây tôi cũng từng mong về , đông vui, rôm rả.
Hồi nhỏ, tôi và anh tôi tình cảm rất tốt.
Nhưng chỉ sau ngày ở nhà, tôi đã cả người khó chịu.
Tôi bắt đầu đếm từng ngày xem khi mới đi.
mức giọng của chị dâu vang lên cũng khiến tôi phản ứng y như nghe còi báo động.
Đang nghĩ ngợi tiếng nức nở của Hạo Hạo vang lên từ ngoài sân.
Chị dâu túm lôi vào phòng, tát mạnh một phát vào mông nó.
“Tôi đã nói với con rồi, về quê mà bẩn thỉu này à? khi đi, tôi dặn những gì con quên rồi ?”
Tôi lao vào mẹ tôi và bà xóm đang đứng lúng túng cửa phòng.
Tôi hỏi gì xảy ra.
ra Hạo Hạo với cháu trai của bà xóm, trẻ con nô đùa tránh va chạm.
Quần áo của đứa bị dính bẩn, vừa khéo bị chị dâu bắt gặp.
Chị ta không nói một lời đã lôi Hạo Hạo đi xử lý ngay.
tôi kéo anh trai tôi lại, nói nhỏ:
“Con à, trẻ con ham là bình thường, dạy nhẹ nhàng là rồi.”
Bên kia, chị dâu gào lên như thể Hạo Hạo làm tày đình:
“Con mà cứ như này, khác gì bọn con hoang ở quê?
Có mang vĩ cầm theo không?
Không luyện tập, chỉ biết rong cả ngày!”
Câu này vừa buông ra, bà xóm nổi đoá.
Bà bước thẳng tới chị dâu, chất vấn:
“Này, cô nói vậy là có ý gì?
Rõ ràng là con trai cô tự chạy , giờ còn quay sang mắng người khác là ?”
Anh tôi vội chen vào, ra sức xin lỗi:
“Xin lỗi bác Trương, vợ con không có ý đó đâu…”
Bà xóm giận dữ quát lại:
“Không có ý đó?
con nói xem cô ta có ý gì?
Đừng quên, người cũng là con nhà quê mà lớn lên đấy.
Cái đứa con quý hóa của cô ta, cũng từ làng này mà ra.”
Anh tôi vội cúi đầu xin lỗi:
“Dạ, dạ, là cô ấy lỡ lời …”
Bà xóm bước đi loạng choạng, mẹ tôi vội chạy tới đỡ bà.
Bà hất tay mẹ tôi ra:
“Tránh ra đi, lỡ đâu làm bẩn tay bà mẹ thành phố của cô.”
Mẹ tôi đứng đó, người cứng đờ.
Bà quay lại nhìn căn nhà loạn như chiến trường, rồi lặng lẽ bỏ đi, trông chẳng khác người vừa nuốt thất vọng.
Vì chị dâu, mối quan hệ láng giềng suốt mươi năm của nhà tôi bỗng chốc rạn nứt.
Trong ngày hôm đó, mẹ tôi đã sang nhà xóm lần, nhưng lần cũng bị từ chối.
Bà lén lau nước tôi:
“Trời ơi là trời, quái gì này…”
“Vài bữa là ổn .”
Tôi đoán chắc khi anh chị tôi về lại thành phố, mâu thuẫn nhỏ này sẽ dần nguôi ngoai.
“Mong là vậy…”
Tới lúc này, tôi cũng thầm cảm may mắn:
chưa bao giờ về quê ăn Tết cả.
Nhờ mà bọn tôi mới có thời gian yên bình.
Ai ngờ mới yên nửa ngày, chị dâu lại bắt đầu giở trò.
Lần này còn lôi cả tôi vào cuộc.
bữa tối, tôi rót cho mình một ly nước cam.
Mẹ tôi đi gọi anh chị ra ăn, người còn nấn ná trong phòng.
Cháu trai tôi tung tăng chạy ra .
Nó ngẩng đầu nhìn tôi, ngây thơ hỏi:
“Cô nhỏ ơi, cái này ngon không ạ? Cho con uống một không?”
công nhận, tuy chị dâu rất phiền, nhưng Hạo Hạo đúng là đáng yêu.
Nó hỏi vậy, tôi nỡ từ chối.
Tôi tìm cái bát nhỏ riêng của nó, rót cho một ly nhỏ xíu.
Hạo Hạo nhắm lại, tu ừng ực.
“Ngon quá, cảm ơn cô nhỏ ạ~”
Tôi lau khóe miệng cho nó:
“Từ từ , lát còn.”
đây, tôi hoàn toàn không ngờ mình vừa phạm một “tội tày đình”.
Một tiếng hét chói tai vang lên ngoài cửa:
“Cô cho nó uống cái gì vậy hả!!!”
5.
Tôi đứng đực ra, ngơ ngác giơ chai lên, vô tội nói:
“Là nước cam mà.”
“A a a a, cô lại làm như vậy?! Cô định hại chết nó à?!”
Chị ta gào lên như phát điên, lao thẳng tới giật phăng chai nước cam trên tay tôi.
Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, nghĩ bụng: Toang rồi, có khi bị dị ứng cam thật không? Nếu mình đúng là kẻ tội đồ mất.
Khoan đã…
Tôi nhớ rõ từng nó ăn cam rồi mà?
Chị dâu gí vào nhãn chai, lóc hét toáng lên:
“Sản xuất trong nước! Cô có biết trong này có bao nhiêu thứ bẩn thỉu không hả?”
Tôi cố gắng giải thích:
“… chị dâu, đây là hãng lớn mà, chắc không nỗi đâu…”
Chị ta hất mạnh tôi ra, bế phắt Hạo Hạo lên hét với anh tôi:
“Hiểu Thịnh, anh mau chết tới đây!
Lái xe!
Chúng ta đi bệnh viện!
Bệnh viện gần nhất!”
Anh tôi cũng đơ :
“Hả? Hạo Hạo đâu có dấu hiệu gì bất thường đâu?”
Chị dâu vừa vừa lôi kéo:
“Mau lên đi! Từ nhỏ tới giờ con em có bao giờ uống loại rác rưởi này không?
Lúc em cũng là người ép nước trái cây cho nó mà!”
Hạo Hạo bị mẹ mình làm cho sợ phát , chị ta không đợi nổi một giây, nhét thẳng nó vào ghế sau xe.
Tôi không nhịn nổi , bước tới chặn đầu chị ta lại:
“Chị dâu, chị định làm cái gì vậy? Mới uống có ngụm nước cam mà, có cần làm quá vậy không? Chị đang dọa Hạo Hạo đấy!”
Chị ta giơ tay, tát tôi một cái thật mạnh:
“Nếu Hạo Hạo xảy ra gì, tôi sẽ liều mạng với cô!”
Cảnh tượng lúc đó rối như mớ bòng bong.
Tiếng trẻ con , tiếng chị dâu rủa, tiếng mẹ tôi dỗ dành…
“Lái xe đi! Mau lái xe!
Chúng ta đưa Hạo Hạo đi rửa ruột!”
Chị ta lao vào lòng anh tôi, bộ móng nhọn để lại vết cào đỏ chót trên anh ấy.
Tôi bước tới, tóm lấy tay chị ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm:
“Chị bị điên à? Chị còn muốn bao nhiêu người cười vào nhà này?”
Anh tôi cầu xin:
“Vợ à, đừng làm loạn …”
Cuối cùng tôi gọi điện cho trạm y tế xã, bên đó nói đã hết giờ khám.
Chị dâu không buông tha:
“Vậy đi bệnh viện huyện, không chậm trễ.”
Tôi cầm ly nước cam còn lại, tạt thẳng vào người chị ta, không khách khí quát lớn:
“Rửa cái đầu chị á! không kiếm người rửa luôn cái não của chị đi cho sạch!”
Anh tôi hoảng hốt giật lấy cái ly từ tay tôi, chen vào giữa người.
Chị dâu trừng đỏ ngầu nhìn tôi, như thể không tin nổi này đang xảy ra.
“Chu Hiểu Man, cô quá là hoang dã rồi đấy!”
“Chị tát tôi không hoang dã chắc?”
Tôi cũng không chịu nhún.
Tiếng của Hạo Hạo vang lên bên cạnh khiến chị ta như bừng tỉnh.
Chị ta bế lên, ấn đầu nó xuống, rồi thò tay móc họng .
Hạo Hạo bị dọa thét, gào trời gọi đất.
Chị dâu chẳng có mềm lòng , càng ra sức móc sâu hơn.
Khoảnh khắc đó, không còn là con trai chị ta, mà như kẻ thù không đội trời chung vậy.
Tôi định nhào tới ngăn lại, nhưng mẹ tôi giữ tay tôi lại, lắc đầu.
Anh tôi đứng bên cạnh, trơ nhìn con chịu tội, không nhúc nhích.
Cuối cùng Hạo Hạo cũng nôn một , chị ta mới buông tha.
Sau đó chị dâu như một cơn lốc xông vào nhà thu dọn hành lý, vừa làm vừa rủa:
“Không muốn ở lại thêm một phút hết!”
Lúc ấy đã hơn bảy giờ tối.
Chị ta đóng hành lý xong, khôi phục vẻ lạnh lùng, nhìn anh tôi nói:
“Đi , ngay bây giờ, về thành phố.”
“Giờ á?”
Anh tôi không tin nổi:
“Trễ này rồi…”
“Anh đi không? Không đi đừng ở bên nhau .”
Chị ta lạnh như băng, không liếc nhìn lấy một ai trong nhà.
Anh tôi cuối cùng rụt cổ như con chó con, lặng lẽ đi theo sau.
Không ăn cơm.
Không nói với mẹ tôi một lời chào tạm biệt.
“…Xin lỗi.”
Tôi nhìn mâm cơm còn chưa ai đụng đũa.
“Nếu em không cho uống nước cam, chắc đã không có trận cãi nhau này…”
“Đi rồi là tốt.”
tôi lại cười thoải mái:
“ ở lại đây, bức bối lắm.”
Mẹ tôi vỗ vỗ mu bàn tay tôi:
“Ăn cơm .
Coi như nhà này chưa từng có đứa con trai ấy.”
Bữa tối hôm đó, chúng tôi ăn một cách nhẹ nhõm lạ thường.
khi đi ngủ, mẹ tôi còn nhắn tin hỏi anh tôi đã về tới nơi chưa.
…Không có hồi âm.