Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chẳng lẽ mẹ không nên xin lỗi và trước ?”
thấy sắc mặt tôi khó coi, liền huých nhẹ vào cánh tay Tử Duệ:
“ , dù sao mẹ người lớn, mấy này sau nhắc lại, cả nhà nên sống yên ổn với nhau.”
nhanh chóng lái sang khác, giọng điệu như thể chưa từng có gì xảy ra:
“Chúng ta ra chợ mua ít món mẹ anh thích ăn, cả nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên.”
“Nam Châu, mẹ dạo này thế rồi? Giờ đang sống ở khu ?”
“Tôi…”
Tôi chưa kịp hết, đã tự động diễn giải:
“, quê rồi ?”
“Không phải, —”
“ quê tốt , đỡ vất vả, không phải chăm sóc . Khi rảnh quê thăm chuyến.”
bao nhiêu năm vẫn không đổi tính: luôn tự đúng, luôn cắt lời người khác.
Tôi không muốn thêm . Lần cuối cùng, tôi nghiêm túc tuyên bố với người :
“ , Tử Duệ, từ giờ trở đi tôi không bất cứ quan hệ gì với người. liên lạc với tôi !”
“Từ khoảnh khắc người chọn đứng phía Chu Tuyết, các người nên , tôi không phải loại đàn bà dễ nhịn nhục. Tôi vĩnh viễn không thể tha thứ người!”
cha đều sững lại, không ngờ tôi .
Nhưng bản tính cố chấp không chịu nhận sai khiến vẫn mực chối tội.
thậm chí quay sang đổ ngược lên đầu tôi:
“Nam Châu, nể bao năm chăm sóc gia đình, anh vẫn nhẫn nhịn không vạch trần có nhân bên ngoài.”
“Vì , chỉ cần chịu quay đầu, sống đúng với bổn phận người vợ, anh sẵn sàng tha thứ.”
Tôi bị bật cười – nụ cười giễu cợt đến cực điểm. Không hiểu lấy đâu ra mặt mũi những lời đó.
“ , anh loại đàn ông tệ hại và vô liêm sỉ nhất tôi từng gặp. Ngoại – loại hèn hạ đó chỉ có thứ người không đạo đức như anh mới được!”
lấy điện thoại ra, mở đoạn chat với bạn học, mặt mày hùng hổ:
“Anh vốn không định lớn , nhưng đã không điều thì anh không cần giữ thể diện !”
“Cả đám bạn học đều thấy tay trong tay với gã đàn ông khác ngoài phố! định chối ?”
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt :
“Anh không thấy bản thân nực cười sao? Với tư cách gì can thiệp vào đời tôi? Chính anh bẩn thỉu trước, giờ lên giọng dạy đời tôi?”
Tử Duệ lên tiếng bênh vực cha :
“Mẹ, mẹ vậy quá đáng rồi. Dù thế đi , chúng ta vẫn gia đình.”
“Mẹ vì muốn giấu ngoại đổ hết lên đầu . mấy năm nay cực khổ thế mẹ không ? với cô Chu chỉ bạn học thôi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, giọng đầy lạnh lùng và tuyệt :
“Tôi không phải mẹ cậu! gọi tôi mẹ!
Từ khoảnh khắc năm trước cậu bán phần mộ của ông bà ngoại, trong lòng tôi – cậu đã chết!”