Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Để tránh cuộc hôn nhân sắp đặt, tôi trốn khu chung cư cũ kỹ.

Hàng xóm dọn cặp cha con.

Chúng tôi tình cờ chạm nhau.

Người đàn ông ấy yếu ớt mức đi vài bước thở dốc sắp ngã.

Nhưng khuôn anh ta… thật sự đẹp!

Ngũ quan được chạm khắc tỉ mỉ, hài hòa đầy thu hút.

Đặc biệt đôi đào hoa sâu thẳm đang nói.

Tôi gần thể rời .

anh ta bỗng sù sụ.

Lông mày nhíu chặt, từng cơn kéo theo đau đớn, sắc tái nhợt, khóe cũng đỏ lên vì bị kích thích.

Trán đẫm mồ hôi.

cạnh, búp bê sứ đỏ hoe, lo lắng mức làm gì.

ơi, chứ?”

đừng bỏ con mà… con lắm!”

Anh ta cố kìm cơn , xoa đầu con bé, dịu dàng nói:

đâu, thôi.”

Anh ta yếu mức khiến người ta xót, nhưng tôi thấy… gợi cảm.

Yếu đuối thế này, trông có vẻ rất dễ bắt nạt…

Tôi bất giác nuốt nước bọt.

Anh ta quay đầu nhìn tôi, mỉm cười:

“Chào , hình này cách âm tốt lắm, nếu có làm ồn mong thông cảm.”

Nụ cười ấy khiến tôi đứng hình toàn tập.

Trong đầu chỉ khuôn xinh đẹp đáng ấy.

Lúc tôi tỉnh , anh ta dắt con , đóng cửa cái “rầm”.

…Quên hỏi tên mất . Tiếc thật.

Thôi kệ, anh ta có gia đình mà.

Chung cư này cách âm đúng tệ thật.

Tôi thường xuyên nghe tiếng anh ta, cả tiếng bé con khóc nức nở.

Mẹ bé mãi vẫn thấy đâu.

Cuối cùng, đành lòng, tôi tìm hiểu chút về họ.

Anh ta tên Liệt, 25 tuổi.

Công ty ph/á sả/n, nợ nần chồng chất, tinh thần sa sút.

Con gái , 5 tuổi, lẽ ra đang học mẫu giáo nhưng vì hoàn cảnh nên chỉ quanh quẩn trong căn thuê cũ kỹ.

Nghe đâu mẹ bé mất vì s/in/h khó.

Hôm đó, tôi nghe tiếng khóc thảm thiết từ :

ơi! tỉnh đi!”

“Đừng ch /t mà! Đừng bỏ con mình!”

Tôi giật mình, lập tức chạy qua.

Cửa mở toang.

Liệt ngã gục trên sàn, cạnh mớ rau văng tứ tung.

Chắc vừa đi chợ về thì ngất xỉu.

Tôi hoảng hốt lao , vừa gọi cấp cứu vừa dỗ dành :

“Bé ngoan đừng , chị ở đây .”

Sau khi gọi điện xong, tôi cúi xuống kiểm tra hơi thở anh ta.

May , vẫn thở.

gần thấy, anh ấy gầy !

Làn da tái xanh, lộ rõ những mạch máu dưới da.

Gò má hóp , quầng thâm dưới rõ ràng.

Trên cổ thấp thoáng những vết sẹo mờ…

Nhìn anh ta gầy gò tiều tụy vậy, lòng tôi bỗng nhói lên, hiểu vì xót xa thế.

Xe cấp cứu , tôi cùng họ viện.

Bác sĩ kiểm tra xong, sắc nghiêm trọng:

“Trên người anh ta có nhiều vết d/a/o cũ chưa được xử lý, số nhiễm trùng. Đó lý do gây sốt cao và ngất.”

“Chân và tay có hai vết xuyên qua rất nghiêm trọng.”

Tôi kinh ngạc:

“Nghiêm trọng vậy ?!”

Cúi xuống nhìn , con bé sưng đỏ, hàng mi ướt đẫm, nắm chặt tay tôi đầy lo .

Thôi… bé chỉ năm tuổi, được gì đâu chứ.

Có lẽ do mấy kẻ đòi nợ gây ra…

Bác sĩ bảo tôi đi làm thủ tục nhập viện cho Liệt.

kín đáo nhắc tôi có thể báo cảnh sát, những vết vậy có thể cấu thành t/ội cố ý gây tí/ch.

siết tay tôi chặt hơn, hãi ôm lấy eo tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương