Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi và cô bạn thân từ nhỏ đã nổi tiếng là cặp “ác nữ song sát” trại trẻ mồ côi.
Tôi miệng lưỡi độc địa, có thể mắng người ta đến phát khóc, cô ấy thì vũ lực bùng nổ, chuyên “lấy lý lẽ” xử người.
Cả trại chẳng ai dám chọc vào chúng tôi, đến con chó giữ cửa thấy hai đứa cũng phải cụp đuôi, nép sát tường mà đi.
tám tuổi, lúc tôi và cô ấy đang ngồi xổm ở góc tường chọc ổ kiến, thì trưởng dẫn một cặp vợ chồng bước đến.
bạn tôi là con ruột nhà Lục – gia tộc giàu có bậc nhất – bị thất lạc từ nhỏ, muốn đón cô ấy về.
Bạn tôi tức ầm lên, nhất quyết phải đưa tôi theo.
Cô ấy ngồi bệt xuống đất, đạp chân khóc to: “Nếu không có , con đã bị bắt nạt đến chết ! Nếu không nhận cô ấy, con cũng không đi đâu hết!”
Tôi vội vứt cây gậy tay đi, nở nụ cười ngọt ngào bước lên tự giới thiệu:
“Cháu chào chú dì, cháu là đứa ngoan nhất, nghe lời nhất ở , nhận cháu là lãi to luôn ạ~”
trưởng bên cạnh mặt co giật lần, biểu cảm như vừa nuốt phải cả ký phân.
Bị bắt nạt? ngoan ngoãn?
Hai đứa mày có nghe nổi lời mày đang không đấy!
Dường như sợ cặp yêu tinh không ai dám nhận, trưởng mắt nhắm mắt mở, nghiến răng đưa quyết định trái lương tâm tổ tiên.
…
“Đúng ! Ông bà Lục, Tuyết Kỳ và là hai đứa trẻ ngoan nhất chúng tôi, chúng thân lắm, đi đâu cũng không muốn rời , hay là ông bà nhận luôn cả hai đi?”
Hai vợ chồng nhà Lục hơi động, “ thêm một đứa cũng không khó, chỉ là nhà chúng tôi đã có một cô con …”
Tôi và bạn thân tức nhìn cảnh giác.
?
thì tôi càng không thể để Kỳ Kỳ về một mình, nhỡ đâu con nhỏ kia là kiểu “trà xanh thì con Kỳ Kỳ nhà tôi đâu có đấu nổi!
“Chú dì ơi, một mình Kỳ Kỳ thay đổi môi trường sống dễ trầm cảm và tự tử lắm, nếu mang cháu theo thì cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!”
Nghe , hai vợ chồng kia hơi run lên, bạn thân tôi tức phối hợp khóc òa.
“Đúng ! Nếu hai người không đồng ý, tối con sẽ treo cổ trước cổng nhà hai người hu hu hu…”
Hai người tức thỏa hiệp, bà Lục nhìn tôi :
“Chúng ta có thể đưa cháu về cùng, nhưng nhà vẫn một cô …”
“Con sẽ sống hòa thuận với mà, mẹ yên tâm ạ!”
trưởng cảm động đến rưng rưng nước mắt, hận không thể phất cờ tiễn chúng tôi đi luôn.
“Tốt quá , chúc mừng ông bà Lục đón được hai cô con quý!”
Sau hai người đi thủ tục, tôi nắm chặt tay bạn thân, vô cùng xúc động:
“Kỳ Kỳ tốt của tôi, nghĩa khí thật đấy! Không quên lời thề cùng hưởng vinh hoa phú quý!”
Cô ấy liếc mắt, “Tôi chỉ sợ sau tôi đi , cậu bị ăn đấm chết vì cái miệng thôi.”
Tôi cười khặc khặc, “Yêu cậu Kỳ Kỳ! Cô hôm không tới, tám phần là không muốn cậu về. Nếu cô ta đúng là trà xanh tôi sẽ giúp cậu xử lý!”
Bao , tụi tôi vô địch trại mồ côi cũng nhờ chiêu song kiếm hợp bích.
Tôi lo phần chửi độc đối phương tức đến bật ngửa, cô ấy lo phần tay với đứa bật ngửa.
Gặp loại trà xanh cô ấy thật sự không có kinh nghiệm đối phó.
Bạn thân tôi cảm động siết tay tôi, “Kỳ Kỳ tốt, nửa đời có giàu sang hay không đều dựa vào cậu đấy!”
“Yên tâm, để cho tôi lo!”
Sau hai người kia xong thủ tục, thấy chúng tôi nắm tay cười , cũng vui vẻ cười theo.
“Chị các con thân thiết như , chúng ta cũng yên tâm hơn nhiều.”
Lên xe , mẹ Lục giới thiệu tình hình gia đình.
Lúc chúng tôi mới biết, ngoài cô tên Lục Minh Châu , bạn thân tôi có một anh trai ruột lớn hơn hai tuổi.
cô ấy ba tuổi bị thất lạc cũng là do người anh .
Tội đồ gây chuyện mà cũng không đến đón người, xem cũng chẳng chào đón gì .
Quả nhiên, chúng tôi vừa xuống xe đã thấy một thiếu niên mặt lạnh, khoanh tay đứng ở cổng biệt thự.
thấy tôi và bạn thân nắm tay gọi “anh ơi”, nét mặt của Lục Trạch Vũ hơi vỡ vụn.
“Các người nhận thêm một đứa nữa à?”
nghe tôi chỉ là con và không có quyền thừa kế, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi cảnh cáo các người, sau đừng bắt nạt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Tôi tức nép sau lưng bạn thân, dè dặt :
“Kỳ Kỳ, sao anh vị thế ! nếu anh cũng bảo vệ cậu như , thì đã chẳng để cậu phải chịu khổ trại bao trời …”
Ý tứ rõ ràng: anh đúng là đần thật, đối với đứa ruột mình thất lạc thì không hề thấy áy náy, quay bảo vệ con ? Anh bị gì ?
Quả nhiên, sắc mặt hai vợ chồng nhà Lục tức trầm xuống.