Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sống trong thân phận một con mèo tôi một lợi thế không nhỏ: có tiếp cận crush một cách công khai mà không sợ bị kiện tội quấy rối.
Và tôi, bộ não thiên tài của , đã vạch ra hàng loạt kế hoạch để cưa đổ bác sĩ Tô. Chiến dịch mang tên: "Dùng sự đáng yêu của loài mèo để chinh phục trái tim nam ."
Kế hoạch A: hiện trí tuệ siêu phàm.
Tôi phải anh , tôi, Tiểu , không phải một con mèo bình thường. Tôi là một con mèo có chiều sâu, có tâm hồn, một nhà bác học trong lốt mèo!
đó, khi Tô Mặc đang tập trung việc, tôi nhảy lên đùi anh. Sau vài động tác cọ dụi nóng, tôi bắt hành động. Tôi vươn chân trước, dùng đệm thịt mềm mại của … gõ lên bàn phím. "T-O", "M-A-C". Tên của anh! Viết không dấu nhưng tấm lòng của tôi thì có dấu! Dấu yêu to đùng!
Anh ấy chắc chắn sẽ kinh ngạc! Sẽ bế tôi lên, tôi bằng ánh mắt sùng bái! Sẽ mang tôi đi triển lãm đồng động vật!
Tô Mặc ngừng tay, cúi xuống tôi, lại màn hình. Anh khẽ nhíu mày.
"Tiểu , em giẫm lung tung gì vậy?"
Anh dịu dàng nhấc tôi ra, xóa đi dòng chữ tâm huyết của tôi.
Tôi hóa đá. Kế hoạch thất bại thảm hại!
Ngày sau, tư cách Lục , tôi cố lấy can đảm bàn anh, vờ như đang dọn dẹp. "Anh Tô, anh em thế nào ạ?"
Tô Mặc ngẩng lên, ánh mắt anh lướt qua tôi dừng lại một chút. "Rất tốt. Cậu lúc nào trông tràn đầy năng lượng nhỉ."
Tim tôi hẫng một nhịp. Anh ấy đang nói tôi, không phải lũ mèo! Tôi lắp bắp: "Dạ… dạ, em quen ạ. Phải năng lượng thì mới chơi … à không, chăm sóc lũ nhỏ được."
Anh khẽ cười, một nụ cười rất nhẹ nhưng đủ bừng sáng một góc . "Cậu vất vả ."
Chỉ một câu nói đó thôi đủ để tôi lâng lâng ngày, và lại có thêm động lực để tiếp tục kế hoạch của .
Kế hoạch B: Tặng quà hiện sự tinh tế.
Loài mèo thường tha chuột chết, gián chết chủ. Thấp kém! Tôi là một con mèo văn minh, quà của tôi phải thật tri thức.
Khi Tô Mặc đang đọc sách, cây bút của anh rơi xuống sàn. Cơ hội vàng!
Tôi phi như tên lửa, ngoạm lấy cây bút, chạy lại và đặt một cách trang trọng lên cuốn sách của anh. Ánh mắt tôi đầy kiêu hãnh: chưa? Em không tha côn trùng, em tha bút anh đọc sách ! Em có tinh tế không?
Tô Mặc lại cúi xuống tôi, ánh mắt có chút phức tạp. Anh xoa tôi.
"Ngoan lắm. Nhưng bút của anh mới mua, đừng gặm nữa, toàn nước bọt thôi."
Tôi chết lặng. Thất bại lần hai! Sự tinh tế của tôi đã bị nước bọt hoen ố!
Kế hoạch C: tuông để khẳng định chủ quyền.
đó, một con mèo Ragdoll mới tên là Bông Gòn đã cướp mất sự chú của Tô Mặc. Nó có bộ lông dài mượt và đôi mắt xanh biếc như ngọc, vừa đã chiếm vị trí đắc địa trên đùi Tô Mặc.
Cơn trong tôi bùng lên!
Tôi xù lông, nhe nanh, lao vào quyết chiến nó. Một trận mèo vờn nhau kinh thiên động địa diễn ra trong . Lông bay tứ tung, tiếng gầm gừ vang dội.
"Tiểu ! Dừng lại!"
Giọng nói của Tô Mặc vang lên. Anh bế thốc tôi lên, tách tôi ra khỏi kẻ thù. Tôi nằm trong lòng anh, thở hổn hển, cảm đã chiến thắng.
Tô Mặc tôi, thở dài. "Em nghịch quá đấy. Sao lại bắt nạt bạn?" Anh kiểm tra người tôi xem có bị thương không. "Chỉ vì muốn tranh sủng mà đánh nhau thế . Đúng là trẻ con."
Anh ta nói trúng tim đen ! Nhưng mà sao nghe nó sai sai! Tôi không phải trẻ con! Tôi đang ! Là G-H-E-N đó!
sau, trái tim tan nát, tôi (Lục ) Tô Mặc, mặt mày ủ rũ. "Anh Tô, xin lỗi anh vì chuyện qua nhé. Con Tiểu nhà tôi hơi… tăng động."
Anh ngẩng lên từ cuốn sách, ánh mắt không hề có trách móc. "Không sao. Cậu vất vả . Một quản lý cà phê và một 'đại minh tinh' khó chiều như vậy."
Anh ấy đang trêu tôi! Và anh ấy để sự vất vả của tôi! Tim tôi lại đập loạn xạ.
Trong khi các kế hoạch hiện trí tuệ của tôi liên tục thất bại, việc tôi trở một "bảo mẫu" kiêm "vệ sĩ" toàn thời gian Tô Mặc lại công bất ngờ, phương châm hoạt động: cản , phật cản phật, bất ai có định phiền nam của tôi đều phải bước qua "xác" con mèo !
Ví dụ điển hình là tối thứ ba tuần trước, có một gái xinh xắn, tóc dài thướt tha đã mạnh dạn tiến bàn của Tô Mặc. Sau vài câu hỏi han lũ mèo, ta bắt lân la: "Anh ơi, không biết em có xin phương thức liên lạc của anh để hỏi thêm cách chăm sóc mèo được không ạ?"
Báo động cấp độ một! Cảnh báo đỏ! Radar tuông của tôi hú vang inh ỏi. Đây rõ ràng là chiêu kinh điển ! Không để ta công được!
lập tức, tôi từ trên kệ sách đó, trình diễn một màn phi thân đẹp mắt, đáp nhẹ nhàng xuống bàn. Nhưng "không may" thay, trong lúc tiếp đất, cái đuôi của tôi đã "vô tình" quệt trúng ly nước trên bàn.
Xoảng!
ly nước đổ ập xuống chiếc váy trắng tinh của ta. gái hét lên một tiếng thất thanh, còn tôi thì ngồi xuống, chớp chớp đôi mắt hai màu, nghiêng trưng ra bộ mặt ngây thơ vô (số) tội.
Tô Mặc vội vàng đưa khăn giấy gái, miệng không ngừng xin lỗi. Còn tôi thì được anh bế lên, xoa và nói khẽ: "Nghịch quá nhé." Dù là lời trách mắng, nhưng tôi nghe ra được cười trong đó. Phi vụ công mỹ mãn!
Không chỉ có phái nữ, phái nam tôi không tha. Có lần, một gã đàn ông mặc vest bóng bẩy, trông có vẻ muốn lăm le Tô Mặc của tôi, hắn lân la nói chuyện anh, còn Tô Mặc vì lịch sự nói vài câu hắn, nhưng tôi biết anh đang phiền.
khi gã đó vừa mở miệng, tôi liền từ dưới gầm bàn nhảy phóc lên laptop của Tô Mặc, nằm bẹp xuống, duỗi người một cái bánh pancake lông lá, chiếm trọn toàn bộ bàn phím và màn hình. Bắt gây chú .
"Tiểu , xuống nào," Tô Mặc nói, nhưng tôi nhất quyết không nhúc nhích, thậm chí còn phát ra vài tiếng "gừ gừ" đầy hưởng thụ.
Bất ai khác , tôi đều lờ đi. Nhưng hễ gã kia định nói chuyện, tôi lại vươn vai, cố tình dùng chân đạp loạn xạ lên các phím, tạo ra một tràng ký tự vô nghĩa trên màn hình thu hút sự chú của Tô Mặc phía . Cuối cùng, gã đàn ông đó đành phải bỏ đi trong bực tức.
Những hành động của tôi, dần dần trở một quy luật trong . Hễ tôi đang nằm trong lòng Tô Mặc, bất ai – dù là nhân viên của tôi hay khách hàng – muốn đưa tay vuốt ve tôi, tôi đều sẽ gầm gừ hoặc né tránh. Sự dịu dàng của Tiểu , từ nay, đã chính thức trở hàng độc quyền của một bác sĩ Tô.