Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 1-5:
người đó có điểm gì giống nhau ? Hoàn toàn không có.
Tôi không thể tưởng tượng nổi gương mặt lạnh như băng của Tạ lại cất tiếng gọi tôi: “Bé yêu.”
Nghĩ thôi cũng thấy như một trò cấp độ địa ngục.
Chắc anh ta cũng đang thấy khó chịu lắm nhỉ. Người gái mơ, cuối lại hóa thành đứa học trò khiến anh ta đau đầu nhất.
Càng nghĩ tôi càng muốn .
Chắc là toang thật rồi.
Theo quy định, tôi không yêu đương.
Nếu này bị lộ, “chén cơm sắt” của anh coi như đập nát.
Mười mấy năm đèn sách, khó khăn lắm mới lấy bằng tiến sĩ, trở thành giảng viên đại học, có biên chế ổn định.
Tôi như một tai họa trời giáng, khiến người ta mất cần câu cơm.
thì tội lỗi thật rồi.
Phải … tôi cũng hơi không nỡ.
Một người trai vừa đẹp trai vừa hay tặng vàng , biết tìm đâu ra người thứ đây?
16
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Tạ lại nhắn tin đến.
giáo viên của Tạ :【Bản luận văn hôm nay phải nộp đâu rồi?】
Tôi: ?
Bất ngờ ?
【Gửi ngay đây ạ.】
Ngay giây sau, người yêu mạng cũng nhảy ra tin nhắn.
người yêu của Tạ :【Bé yêu buổi tối vui vẻ, lát chơi không?】
?
Gì trời!
Nhân cách phân liệt à?
Tôi bình tĩnh gõ lại:【Không chơi, luận văn vẫn chưa làm xong.】
Đối phương cũng im lặng.
Khung chat cứ hiện “đang nhập…” mãi không có tin nhắn nào gửi đến.
Dứt khoát cho rồi.
Tôi cắn răng, gửi tin:
【 tay.】
Gửi xong liền xóa thẳng bè, bao gồm .
Cấp độ thân mật người yêu đã lên đến 27.
Bao nhiêu hoa tích góp bấy lâu đều dồn tặng anh, nghĩ lại thấy tiếc đứt ruột.
Đau lòng đến mức muốn ngất.
giáo viên của Tạ điên cuồng nhảy thông báo:
【 tay?】
【Ai đồng ý tay chứ? Thêm anh lại.】
……
Tôi phớt lờ tất .
Cho đến khi anh nhắn:
【Sáng mai tám , tới văn phòng anh.】
Tôi không kìm rùng mình một .
giọng điệu này, mới đúng chất.
Không thì đúng là thấy không quen.
là một người, nhưng khi dùng “thầy hướng dẫn” thì áp lực tăng gấp bội.
17
Sáng hôm sau đúng tám .
Tôi có mặt trước cửa văn phòng Tạ , lòng lo lắng không yên, không biết anh gọi tôi tới để gì.
Tôi hít sâu một hơi, gõ cửa.
“ .”
Tôi đẩy cửa bước .
Tạ đang lười nhác dựa lưng ghế, tay cầm tách trà, dáng vẻ vô thư thả.
“Ngồi .”
Tôi ngồi nghiêm chỉnh, lén liếc anh một .
Sắc mặt anh không có biểu cảm gì.
“Vì muốn tay?”
Tôi suýt chút ngồi không vững.
Khoan đã.
thẳng chủ đề à?
“ ta… không thể bên nhau .”
“Vì không thể?”
Tôi yếu ớt đáp: “ trường có quy định.”
“Thế à? Trường còn có quy định nộp bản nháp luận văn tháng Một cơ đấy. Bây đã tháng Ba rồi, bản nháp của đâu, học Tống?”
“……”
Tôi cứng họng, không còn gì để .
Anh đan tay lại, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt khóa chặt lấy tôi.
“Anh biết đang lo điều gì.”
“Không cần lo, anh sẽ chuyển trường dạy. Còn về ta… sẽ không tay.”
“Hả?”
“Hả gì hả, cứ thế , thêm anh lại, hửm?”
“Dạ.”
Tôi ngoan ngoãn chấp nhận lời mời kết .
“Thật ra… cũng không cần đổi trường đâu, còn ba tháng là tốt nghiệp rồi… đến lúc đó…”
“.”
“Nhưng , bây nên gọi anh là Tống Nam, hay Lương Vãn Thanh?”
Tạ nhướng mày, đầy ẩn ý.
“Gọi Tống Nam …”
Anh khẽ “ồ” một tiếng đầy thâm sâu.
“Đồ dối nhỏ.”
Tim tôi khẽ lệch nhịp một nhịp.
18
Sau vụ việc đó, tôi tưởng mình sẽ không còn bị tra tấn bởi luận văn .
Kết quả là…
“Có tiến bộ đấy, dấu câu dùng đúng rồi.”
“Phần viết tốt nhất bài chính là phần lời cảm ơn, còn lại thì… không thể nhìn nổi.”
“Xoá .”
……
Tối đến, người yêu mạng lại lên sóng.
【Bé yêu, ăn tối chưa?】
【Bé yêu, đến chơi với anh nào.】
……
Tôi trố mắt nhìn màn hình, thật sự bắt đầu nghi ngờ anh ta có nhân cách.
Cứ đến tối là nhân cách thứ lại xuất hiện.
Tôi phản đối: “ ta không phải đang yêu nhau ? anh lại đối xử với như ?”
Tạ như không: “Yêu nhau? Đó là sau ba tháng . Còn bây , ngoan ngoãn viết luận văn cho anh, không?”
Giọng điệu dịu dàng như thế. Nếu không phải đang đến luận văn, tôi suýt đã đắm chìm rồi.
19
Còn hẹn hò á, hoàn toàn không có .
Một phần là vì tôi có gan yêu nhưng không có gan hành động, phần còn lại là vì… anh ấy đẹp đến mức phát sợ.
Dù chỉ có người ở chung một căn phòng, ánh mắt của anh ta cũng chỉ nhìn chằm chằm … luận văn.
Nghề nghiệp nghiêm túc đến cực điểm.
Một hôm đang học, tôi với một nam sinh lớp về .
Tán gẫu một hồi quên trời đất.