Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY CHƯƠNG 1 :
Mẹ chồng tái mét, môi run, lúc không nói được câu .
Trần Đông thì cúi gằm , như muốn chui xuống đất.
Mẹ tôi bật cười khẩy: “Nếu hay vậy sao không nói sớm, sao chờ tới lúc chúng tôi rút mới lòi ?”
“Cái này…” mẹ chồng lúng túng né tránh ánh mắt.
“Chả … dự án mới dấu hiệu thôi, Trần Dương sợ không ổn nên chưa dám nói.”
“Ồ? Thật thế à?” tôi quay sang Trần Đông, “Trần Đông, em chuyện này chứ? Anh em mình không lúc cũng tâm sự nhau sao?”
Trần Đông cúi đầu sâu hơn , giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Tôi… tôi không …”
“Tôi nói cơ? Không thể , tôi rõ ràng nghe thấy anh nói chuyện Trần Dương trong xe kia mà.”
tôi từng chữ từng chữ kể đúng y nguyên đối thoại trong camera hành trình.
Cứ mỗi câu tôi nói, sắc mẹ chồng Trần Đông trắng bệch hơn.
Khi tôi nói xong, căn phòng yên đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.
tôi đột nhiên đập bàn đứng dậy.
“Tốt lắm! Quả Trần! Quả ‘con rể hiền’!”
Ông thẳng vào mẹ chồng, tức đến run người.
“ tôi đào mộ tổ cô đâu, mà cô dám tính toán dưỡng già của hai chồng già chúng tôi như vậy!”
Mẹ chồng sợ đến run rẩy, ngồi bẹp xuống sofa.
“… bác thông gia nghe con giải thích… đây … hiểu lầm…” bà lắp bắp.
Trần Đông bỗng ngẩng đầu, hoảng hốt.
Tôi mỉm cười nhẹ hắn.
“Đừng nhìn tôi như thế, nếu ai cảm ơn thì cảm ơn anh trai mày đi. Nếu không anh tử tế đến mức tặng xe mới cho em, tôi không mày đã dựng lên vở kịch kia sau lưng tôi.”
Sự thật đến nước này , chẳng thể che giấu .
Trần Đông hụt “bịch” tiếng quỳ xuống.
“Chú ơi! Cô ơi! Chị dâu! Em sai ! Tất ý anh trai em! anh ép em làm! Em bị mê hoặc, em không người ! cho em cơ hội lần !”
Hắn vừa van vừa tát vào mình.
Mẹ chồng cũng tỉnh , ôm lấy chân mẹ tôi khóc lóc om sòm: “Bác thông gia, tha cho chúng tôi! Chúng tôi lỗi ! Trần Dương cái thằng đó, tôi sẽ về đánh gãy chân nó!”
Tôi nhìn cảnh tượng hài kịch ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, không động tâm.
tôi tức đến môi tím tái, thẳng cửa:
“Cút đi!”
“ cứ cút hết!”
“ chúng tôi từ nay coi như tình Trần!”
Mẹ chồng Trần Đông muốn van thì tôi cầm cái chổi đuổi hai người ngoài.
Nhìn bò lết chạy ngoài, tôi mới tỏ ngộp, ôm ngực ngồi phịch xuống sofa thở hổn hển.
Mẹ tôi vội vàng tới xoa lưng cho ông.
Tôi lấy điện thoại, gọi Trần Dương.
Cuộc gọi được nối.
Tôi nói câu:
“Trần Dương, tiếng , gặp nhau ở cổng phòng tư pháp.”
“Nếu không, tôi sẽ gửi mấy ghi âm cho sếp anh tất hàng bạn bè chúng .”
Trần Dương đến nhanh hơn tôi nghĩ.
Chưa tới bốn mươi phút, tôi đứng ở cổng phòng tư pháp thấy anh .
Trông anh hốc hác, quầng thâm dưới mắt, như mấy ngày không ngủ.
Thấy tôi, anh lao tới, túm lấy cánh tay tôi.
“Lâm Vãn, em định thế ?”
Giọng anh khàn, chút tuyệt vọng.
Tôi giật tay khỏi anh.
“Em nói — ly hôn.”
“Anh không đồng ý!” anh gào.
“Lâm Vãn, mối quan hệ chồng mình ba năm, đáng vì mấy ghi âm không?”
“Quan hệ chồng?” tôi cười khẩy, “Trần Dương, anh tư cách nói từ đó tôi?”
“Khi anh tính đến dưỡng già của mẹ tôi, anh nói về chồng?”
“Khi anh cùng mẹ anh em anh xem tôi như kẻ ngốc, lừa dối tôi, anh nói về chồng?”
Anh nghẹn lời, đỏ bừng như gan heo luộc.
“Đó chuyện em em trai trêu đùa, anh cần làm to lên thế không?!” anh vẫn cố biện bạch.
“Thật sao?” tôi rút điện thoại, mở ghi âm.
Giọng Trần Dương vang rõ mồn trong máy:
“Dự án đó chắc thắng, không bao giờ lỗ. Khi , chúng trả vốn cho , lời cứ để cho mình, không ai hay .”
Mấy người qua đường nhoài nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò.