Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

tôi hạ lệnh tiễn khách, Tuyết Cầm đành miễn cưỡng rời , trong lòng đầy không cam.

Đợi cô ta rồi, tôi mới đặt đồ xuống, dựa lưng vào sofa thở dài một hơi.

Đóng vai là mệt thật.

mới chỉ là khởi đầu, vở diễn hay phía sau.

Tuyết Cầm, chị không phải thích diễn sao? Vậy tôi sẽ cùng chị diễn cho trọn vở kịch .

Để xem cuối cùng, ai mới là người thắng thật sự.

4

Sáng hôm sau, tôi dọn nhà khách.

Điều kiện tuy đơn sơ, cái yên tĩnh, không ai quấy rầy.

Tôi đang sắp xếp đồ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

“Vãn Vãn, là anh.” — giọng Tần Mặc Ngôn vang lên.

Tôi đặt đồ xuống ra mở cửa, thấy anh ta cầm trong tay một hộp cơm.

“Anh làm gì?” Tôi hỏi.

“Anh lo em một mình không quen, nên mang cho em ít đồ ăn.” Anh giơ hộp cơm lên, “Toàn là món em thích.”

“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy hộp cơm, không mời anh ta vào, “ gì khác không?”

Tần Mặc Ngôn sững người, rõ ràng không ngờ tôi lạnh nhạt vậy.

“Vãn Vãn, em vẫn giận anh sao?”

“Giận ?” Tôi lắc đầu, “Tôi giận anh để làm gì? Anh đâu có làm gì sai.”

sao em …”

“Mặc Ngôn, bây giờ ta là gì nhau?” Tôi ngắt lời.

ta… ta là…” Anh ta nói không nổi.

ta đã ly hôn rồi, về pháp lý chẳng liên quan gì.” Tôi nói, “Dù anh nói chỉ là ly hôn giả, trước khi tái hôn, ta chẳng khác gì người dưng.”

“Cho nên, việc anh thăm tôi tuy có lòng tốt, không thích hợp.”

“Nếu người khác nhìn thấy, rồi đồn thổi ra ngoài, chẳng hay ho gì cho anh và chị Tuyết Cầm đâu.”

Tần Mặc Ngôn tôi nói cho cứng họng.

Có lẽ anh ta không ngờ tôi lý trí và tỉnh táo vậy.

“Vãn Vãn, anh…” Anh ta định nói gì đó, tôi cắt ngang.

rồi, bố chị Tuyết Cầm rồi?” Tôi quan tâm hỏi, “Có khá hơn chút không?”

…” Vẻ Tần Mặc Ngôn có chút tự không nổi, “Vẫn như cũ.”

“Tiếc thật.” Tôi thở dài, “Hôm qua tôi định qua thăm , chị Tuyết Cầm từ chối, nói sĩ không cho người ngoài vào thăm.”

vậy, là có nói .” Tần Mặc Ngôn phụ họa.

anh đã bố chị Tuyết Cầm chưa?” Tôi đột hỏi.

Sắc Tần Mặc Ngôn thay đổi: “Cái … anh…”

“Sao vậy? Anh chưa ?” Tôi giả vờ rất ngạc , “ chị Tuyết Cầm nói hai người quen nhau từ nhỏ, sao anh có thể chưa bố chị ấy ?”

“Anh… tất rồi.” Anh ta vội đáp, “Chỉ là… chỉ là bây giờ bệnh nặng, anh cũng ngại quấy rầy.”

“Hóa ra vậy.” Tôi gật đầu, “Vậy đợi khi đỡ hơn, anh nhất định phải đưa tôi thăm. Dù sao sau ta tái hôn, tôi cũng nên bái kiến trưởng bối.”

Vẻ Tần Mặc Ngôn càng thêm gượng gạo: “.”

Nhìn bộ dạng anh ta, trong lòng tôi khẽ bật cười lạnh.

Nói dối là , một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để vá víu, cuối cùng cũng lộ sơ hở.

, Mặc Ngôn, em muốn hỏi anh một .” Tôi nói.

gì?”

“Bố chị Tuyết Cầm nằm bệnh viện ? Khoa ?” Tôi hỏi, “Em muốn nhờ bè xem có phương án điều trị tốt hơn không.”

Sắc Tần Mặc Ngôn thoắt cái trắng bệch: “ … để anh về hỏi Tuyết Cầm đã.”

“Ừ, tốt thôi.” Tôi mỉm cười, “Vậy anh nhớ hỏi cho rõ nhé, quan hệ em khá rộng, biết đâu thật sự giúp .”

.”

Hiển Tần Mặc Ngôn đã tôi hỏi chột dạ, tìm cớ vội vã rời .

Nhìn bóng lưng luống cuống anh ta, lòng tôi dễ chịu hẳn.

Các người diễn, các người lừa — giờ biết sợ rồi chứ?

trưa, tôi đang ăn thì có người gõ cửa.

Lần là đồng nghiệp .

“Chị Vãn Vãn, sao chị chuyển rồi?” ngạc , “Em qua nhà tìm chị, hàng xóm bảo chị dọn rồi.”

“Có chút việc, tạm thời .” Tôi không nói chi tiết, “Em tìm chị có gì không?”

“Bệnh viện nhờ em báo chị, mai có buổi tập huấn, tất cả sĩ đều phải tham gia.” Nói xong, cậu ấy tò mò hỏi, “Chị Vãn Vãn, chị với Đoàn trưởng Tần cãi nhau ?”

“Không.” Tôi lắc đầu, “Sao em hỏi ?”

“Vì hôm nay em thấy Đoàn trưởng Tần với Tuyết Cầm, hai người trông rất thân thiết.” hạ giọng, “Hơn nữa Tuyết Cầm chuyển vào khu đại viện quân khu, căn nhà trước chị.”

Tay tôi khựng một thoáng, rồi tiếp tục ăn: “Vậy ? Cũng tốt.”

“Chị Vãn Vãn, chị không giận sao?” rất bất ngờ, “ Tuyết Cầm chiếm nhà chị, chị cứ bỏ qua ạ?”

“Cô ta không chiếm.” Tôi nhạt giọng, “Là tôi nhường.”

“Nhường cho cô ta?” tròn mắt, “Vì sao ạ?”

Tôi đặt đũa xuống, nhìn cậu ấy: “ , chị hỏi em một câu nhé.”

“Câu gì ạ?”

“Nếu một ngày, người thân nhất em khó khăn, cần em giúp đỡ — cho dù phải trả giá rất lớn — em có giúp không?”

nghĩ một lúc: “Nếu thân nhất, em tất sẽ giúp.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương