Mẫu thân ta là thiếp, lại là một tiểu thiếp chẳng được sủng ái.
Bà đem cả một đời tâm huyết dồn hết lên người ta, chỉ mong dung nhan này có thể đưa ta bước lên ngôi cao, làm người trên vạn người.
Từng động tác, từng ánh mắt đều là bà tự tay dạy dỗ:
Làm sao để giấu bảy phần thuần khiết, ba phần quyến rũ trong một cái liếc mắt;
Làm sao để nước mắt đọng nơi mí mà chẳng rơi, khiến người vừa thương vừa tiếc;
Làm sao để dùng thanh âm dịu ngọt nhất, nói ra những lời khiến lòng người đau nhói nhất.
Ngày ta cập kê, bà tự tay tiễn ta bước lên kiệu hoa, lệ rưng rưng dặn dò:
“Nguyệt Kiến, con đi đi. Hãy trở thành người thiếp được sủng ái nhất thiên hạ.”
Nào ngờ, đêm tân hôn hỷ chúc rực rỡ, ta ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt—một thân quan phục, mặt lạnh như băng, ánh mắt viết rõ ba chữ “chớ tới gần”—lúc ấy ta mới biết:
Mình… gả làm chính thê.
Vậy thì mười lăm năm ta khổ luyện đủ trò: tranh sủng, nịnh hót, giả đáng thương, gài bẫy… là để ai xem?
Còn vị phu quân của ta—người luôn một lòng lao đầu vào chính sự, đến cả động phòng cũng không buông được công vụ—thì vừa lật xem tấu chương, vừa nhàn nhạt nói một câu:
“Không cần để ai xem cả. Nàng dạy ta là được.”