Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi sững sờ.
Cô ta là gái của mẹ tôi sao? Vậy tôi là ai?
Quản lý bên cạnh vô cùng kích động:
“Tiểu thư, những khách hàng vô lý thế này, cô phải lập đưa họ vào danh sách .”
Tôi nhạt, lấy ra chiếc thẻ VIP của tâm thương mại, “ đưa tôi vào danh sách sao? Không dễ dàng vậy đâu.”
Nhân viên bên cạnh ngây người:
“Trời ạ, đây là thẻ VIP của tâm thương mại?”
“ hai người thẻ này, là bà chủ của tâm, là gái của bà ta.”
Ngô Lương ngớ người:
“Văn San San, cô làm sao được thẻ này?”
nhân viên chợt hạ giọng với quản lý:
“Quản lý, nghe hôm nay đại tiểu thư mặc váy vàng . Hình cô gái bên cạnh Ngô thiếu gia đang mặc váy vàng…”
, cả chục đôi mắt đổ dồn về phía tôi.
Nhưng người đầu tiên hiểu ra vấn đề là Ngô Lương. Anh ta chằm chằm tôi:
“San San… lẽ nào cậu mới là…”
Tôi vừa toan lên tiếng Văn Huệ lập quàng tay Ngô Lương, giành trước:
“Là cô ta lấy trộm thẻ của em!”
Ngô Lương sững người, vẻ không tin lắm.
Nhưng Văn Huệ vẫn chắc chắn:
“San San, chúng ta là bạn học, sao cậu nỡ ăn cắp đồ của tôi? Trả thẻ tôi mau!
Tấm thẻ đó là mẹ tôi , là quà tượng trưng thân phận của tôi. Mấy hôm trước, tôi làm nó, không dám ra vì sợ mẹ giận. Không ngờ ở chỗ cậu…
Thôi, nể tình bạn bè, tôi không truy cứu, cậu trả là xong.”
Vừa dứt lời, cô ta liền xông tới định giật thẻ.
Tôi dĩ nhiên không dại đứng yên. Thấy cô ta sấn tới, tôi nhẹ nhàng né sang bên.
Văn Huệ không kịp hãm đà, suýt ngã, may Ngô Lương đỡ.
Cô ta giận dữ vào tôi:
“Văn San San, chính cậu trộm thẻ của tôi, mau trả đây!”
Ngô Lương không ngu ngơ cô ta, liếc sang tấm thẻ trong tay tôi, bắt đầu sinh nghi:
“San San, tấm thẻ đó… cậu lấy ở đâu ra vậy?”
Tôi khẩy:
“Là mẹ tôi , vấn đề không?”
Sắc Ngô Lương thoắt cái tối sầm .
Văn Huệ tối trừng mắt tôi:
“Văn San San, cậu đúng là hễ thấy cái học theo. Mẹ tôi là nữ cường nhân, là chủ của cả tâm thương mại này, thế mẹ cậu là chứ?
cậu mặc bộ đồ rẻ tiền kìa, chắc mẹ cậu đủ tiền đưa thẻ ngân hàng cậu, bày đặt thẻ !”
Cô ta với vẻ cực kỳ khinh bỉ, khiến Ngô Lương hơi ngượng ngùng.
Tôi biết, ngoại trừ Văn Huệ ra, ai nhận ra đồ trên người tôi toàn hàng xịn đắt tiền. chiếc kẹp tóc của tôi là loại ngàn rưỡi cặp.
Ngô Lương bắt đầu nghi ngờ, hỏi Văn Huệ:
“Văn Huệ, thẻ của em thực sự à? Thứ quan trọng thế, sao để được?”
Văn Huệ điên, vừa định cãi điện thoại chợt reo lên. Cô ta liếc tên người gọi, lập tươi roi rói, vung vẩy điện thoại:
“ tôi gọi. Để bố tôi , cậu sẽ biết tay.”
Xong, cô ta bấm nghe:
“ ơi, nhanh cứu đi, sắp bị người ta ức hiếp chết rồi.”
Thấy thái độ tự tin của Văn Huệ, Ngô Lương quay sang khuyên tôi:
“Văn San San, tốt nhất cậu mau giao thẻ ra đi, lát nữa mọi người kéo đông, bị vạch thể diện lắm.”
Tôi , khoanh tay:
“Tôi thể diện chứ?”
Ngược , tôi đang hứng thú xem “bố” của cô ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì cô ta dám huênh hoang mạo nhận mẹ tôi làm mẹ ruột.
Ngô Lương khẩy:
“Hồi gặp cậu ở buổi tiệc, tớ tưởng cậu là thiên kim tiểu thư cơ. Nhưng tớ hỏi thăm khắp nơi, ai biết cậu cả.
Ừ , hạng thích ‘làm màu’ cậu, da chắc dày, quan tâm hay không.”
rồi anh ta phá lên . Tôi nhún vai.
Những năm qua tôi sống chủ yếu ở nước ngoài, quan hệ xã hội trong nước nhiều. Hơn nữa, buổi tiệc hôm đó người đông tạp nham, mẹ đợi lúc tàn tiệc mới gọi riêng tôi giới thiệu với vài người bạn thân thiết.
Ngô Lương? Anh ta là xứng để mẹ tôi ra giới thiệu?
Đúng lúc này, người đàn ông niên bước vào, giọng oang oang:
“Văn Huệ, ai bắt nạt bảo bối của thế? sống nữa không đây?”
Người chưa thấy rõ, giọng điệu đàn ông niên mang đầy vẻ “dầu mỡ” đã vang lên, nghe “tởm”.
lúc kỹ, tôi bất giác nhận ra ngay: đây chính là người đàn ông dạo gần đây đang “gần gũi” với mẹ tôi. Tất nhiên, theo lời mẹ là “chơi bời vui”.
Tôi nhớ lần trước về nhà, trông thấy ông ta nhưng mẹ hề giới thiệu, tôi liền hiểu ngay – mẹ vốn không coi ông ta ra .
Tôi mỉm :
“ ra là chú.”