Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mắng chửi hai người bọn họ thì nước lũ tràn , đồng thời cũng đầy lời cảm thông dành cho tôi.
Người ta chửi Kỷ Thâm và Hứa Tình không biết liêm sỉ, làm chuyện bẩn thỉu còn dám giở trò “kẻ cướp la làng” tung tin bôi nhọ tôi.
Có người còn thương cảm cho con tôi, nói có một người cha vô trách nhiệm vậy đúng là nỗi nhục, trẻ con là vô tội, lỡ đâu lớn lên mang vết bóng tâm lý thì .
Phần bình luận trong Weibo của Hứa Tình, từ bài đăng gần đến tận nửa năm , tất cả đều bị dân càn quét.
Giờ cô ta con chuột chạy qua phố, đi mua rau cũng phải đeo khẩu trang, bị nhận ra liền hoảng hốt bỏ cả túi đồ mà chạy khỏi siêu thị.
Dân đồng loạt hô hào ủng hộ tôi xé mặt tiểu tam, định phải hai kẻ này trả giá, còn nói sẽ đứng phía tôi.
Nhưng tôi biết, chuyện gì cũng cần có chừng mực.
Nói nhiều quá lại bất lợi cho hình tượng công ty và bản thân.
Dù tôi tung ra toàn sự thật, không hề dẫn dắt dư luận, cũng chẳng hề mượn quyền thế mưu lợi riêng.
gì Kỷ Thâm và Hứa Tình phải chịu hôm nay, đều là ứng đáng đời!
Chỉ có điều, tôi không muốn cư dân lấy con tôi ra thương .
Chuyện của người lớn, không nên kéo trẻ con vào.
Dù trong câu chuyện này, nó và tôi, đều là kẻ bị lớn .
Kỷ Thâm quyết không ký vào đơn ly hôn, cuối vẫn phải đi theo con đường pháp luật tôi định .
Bằng chứng anh ta ngoại tình rõ rành rành, lại có cả áp lực dư luận trên , nên dù kéo dài mấy tháng, chúng tôi vẫn ly hôn thành công — tòa buộc Kỷ Thâm phải ra đi tay trắng.
Tài sản đứng tên hai bên hầu hết là tài sản hôn nhân, mấy đồng anh ta chuyển vào công ty nhờ mối quan hệ với tôi mấy năm qua cũng bị ngân hàng chuyển trả lại cho tôi.
Anh ta chẳng gì mà còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi, rồi hàng tháng phải chu cấp cho con.
Tôi biết việc này chẳng khác nào dồn anh ta vào đường , nhưng tôi chỉ đơn giản là lấy lại gì thuộc mình — còn chuyện chết của anh, không phải điều tôi cần bận lòng.
Xong mọi thủ tục, tôi đón con từ nước ngoài . Thằng vẫn quen nhịp và việc học ở trong nước, ở ngoài kia một thời gian là nhớ , cứ đòi .
Tôi nghĩ con còn nhỏ, mất , lúc này cần là bên cạnh, nên nó ở cạnh mình.
đó Kỷ Thâm đến tìm tôi hai lần, van xin tha thứ, muốn tôi nương nhẹ — nhưng đều bị bảo vệ ngăn lại, cuối tôi cũng không gặp anh ta.
Thế rồi một ngày, mọi khi tôi đến trường đón con, giáo viên thông : con tôi bị đón .
con ư? là Kỷ Thâm ? Tim tôi thắt lại, linh cảm chẳng lành nổi lên.
Ngay đó điện thoại tôi nhận tin nhắn từ Kỷ Thâm: “Muốn gặp con thì đến trọ số mấy mấy ở đường XX.”
Quả nhiên là anh ta! Tôi cuống lên, lập tức cảnh sát rồi lái xe đến địa điểm anh ta chỉ.
Lo anh mất lý trí sẽ làm con, tôi rất sốt ruột.
Khi tới nơi con vẫn ổn, ngồi trong nhà ăn bánh bao viên, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thằng tôi vào liền chạy bổ tới ôm chầm, khóc lớn:
“ ơi, tới rồi. nói dẫn con đi ăn bò bít tết, con nói con không đi đâu, sẽ buồn, nhưng cứ con đi, cuối không có bò bít tết, chỉ có bánh canh thôi. Con nói con không ăn, bảo không ăn thì sẽ đánh con, huhu….”
Nghe con kể, tôi đau thắt lòng, vỗ lưng an ủi: “Con ời, đừng sợ, tới rồi, này sẽ không nạt con nữa.”
Ngay lúc đó cảnh sát và anh tôi cũng tới.
Kỷ Thâm lúc này hoàn toàn phát điên, không còn nghe lời can ngăn, bỗng lao tới ôm lấy chân tôi:
“A Vân, anh biết lỗi rồi, A Vân, xin em tha thứ đi.”
Anh tôi nhìn anh ta chán nản, nói: “ anh ta đi nhanh lên, làm ơn giúp tôi với, các anh công an.”
“ dám tôi! Thử xem dám! Tôi là chủ tịch tập đoàn Trần, này cả tập đoàn đều là của tôi, của tôi hết, ha ha ha…”
Tiếng hét điên cuồng của anh ta ngày càng nhỏ dần.
Tôi ôm con, bịt tai thằng lại, không dám nó nghe lời đó.
Nhưng biểu hiện hôm nay của anh ta quá nguy hiểm, sự an toàn của con, tôi buộc phải làm cho tới .
Là vợ một thời, cuối vẫn tay tôi dập tắt con đường của anh ta.
Sắp xếp xong cho con, tôi đến đồn công an.
Họ nói xét Kỷ Thâm chủ quan không có ý định làm con nên tạm thời sẽ không khởi tố, chỉ giam giữ một tháng, đó có thể sẽ thả ra.
Tôi gật đầu tỏ ý hiểu, rồi hỏi có thể gặp anh ta một lần không.
Gặp lại Kỷ Thâm, tôi cả người anh ta già đi mười tuổi chỉ một đêm, mặt treo nụ cười mỉa mai.
“Cô tới chế nhạo tôi ? Vợ chồng đồng lòng gì chứ, nhìn tôi thảm thế này, cô vui lắm nhỉ?”
Tôi nhìn anh ta hồi lâu chậm rãi đáp:
“Chuyện này chẳng phải do anh tự chuốc lấy ?”
“Là anh tham lam, không biết xấu hổ, đi đến bước đường này. Anh cầu thì anh , tôi có gì phải vui?”
Anh ta cười khổ:
“Cô thắng rồi. Nhưng đừng tưởng cô có thể thắng mãi. Tôi, Kỷ Thâm, đâu phải hạng dễ nuốt. Rồi sẽ có ngày tôi Đông sơn tái khởi, đến lúc đó cô khóc lóc cầu tôi quay lại, cũng chẳng còn cơ hội đâu!”
Nghe xong, tôi chỉ ném cho anh ta một ánh nhìn thương .
Bỗng dưng tôi lo — liệu mất hết tất cả có khiến người đàn ông này thật sự hóa điên?
Tôi lấy từ túi ra một tập giấy, đưa cho anh ta.
Đó là kết quả giám định huyết thống giữa Kỷ Thâm và con Hứa Tình.
Trên đó ghi rõ ràng: Kỷ Thâm không phải cha ruột của đứa .
Còn cha nó là , tôi cũng chưa tra .
“Anh chắc đọc hiểu giấy tờ này. Tôi không nói nhiều. Chúc mừng anh, làm cha nuôi rồi.”
Nói xong tôi xoay người bỏ đi, lưng vang lên tiếng gào thét của Kỷ Thâm:
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trần Vân, cô lừa tôi, cô gạt tôi phải không, hả…?”
“Cô quay lại đây! Trần Vân, quay lại đây!!!”
Tiếng hét càng lúc càng nhỏ, chắc bị cảnh sát khống chế.
Tôi biết Kỷ Thâm không thể chấp nhận .
Anh ta bị tôi vạch trần chuyện ngoại tình, mất hết tất cả, phần lớn là bởi Hứa Tình và đứa kia.
con, anh ta phải dành thời gian cho Hứa Tình, “gia đình nhỏ” đó yên ổn.
Nhưng hôm nay tôi lại cho anh ta biết — tất cả chỉ là lừa dối.
Anh ta con Hứa Tình mà đánh mất mọi thứ, nhưng hóa ra chẳng đáng chút nào.
Anh ta có thể cam tâm?
Song, suy nghĩ của Kỷ Thâm chẳng còn liên quan gì tới tôi nữa.
Lần cuối tôi nghe cái tên Kỷ Thâm là một tuần khi anh ta ra tù.
Bản tin xã hội đăng: anh ta tội cố ý giết người mà bị cảnh sát giữ, mà kẻ chết… lại là Hứa Tình.
Không lâu , chuyện của ba chúng tôi còn ầm ĩ trên chưa lắng xuống, giờ tin này vừa tung ra liền chiếm ngay trang .
Dân bàn tán rôm rả:
【Gian phu giết dâm phụ, trời ạ, đúng là trò hề của số phận.】
【Nhân quả ứng, ông trời có mắt, đáng đời!】
【Nhưng mà có biết tại không? Nửa năm chẳng phải còn yêu đến chết đi lại, anh ta cô ta mà từ bỏ tiểu thư hào môn cơ mà?】
【Hỏi làm gì, kẻ bỉ ổi thì không thể có kết cục tốt.】
【Đợi văn bản thông thức thôi, đúng là rùng mình, làm chuyện thất đức thì sớm muộn cũng trả giá.】
Tôi lật xem bình luận ấy với vẻ mặt lạnh lùng.
Trong bếp, nồi canh gà hầm vi cá đang sôi, chuẩn bị cho con bồi bổ sức khỏe.
Người thối nát thì sẽ có ông trời trừng phạt.
Còn tôi, cuộc … chỉ ngày càng tốt đẹp hơn.
-Hết-