Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Quãng thời gian ấy, những ngày tháng như được phủ một tầng sương mỏng u sầu.
Dù Lương Cư An luôn cố gắng trấn an tôi rằng anh sẽ trở về bình an, nhưng cái bóng của chiến tranh luôn lởn vởn quanh chúng tôi.
Một sáng sớm, tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
Tôi mở cửa, thấy đội trưởng đứng trước nhà. bao giờ tôi thấy anh ấy lo lắng đến thế.
Anh nói có nhiệm vụ khẩn cấp, phải lập tức đường.
Tim tôi siết lại, nhưng cố gắng nặn ra một nụ cười, xoay người thu xếp hành lý cho Lương Cư An.
Tôi lại cài từng chiếc cúc cho anh như mọi . Nhìn anh, trong lòng có quá nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Lương Cư An cúi đầu bật cười, dang tay ôm chầm lấy tôi, ghé sát tai thầm:
“Tiểu , sao em không chịu tin anh? Anh là giỏi nhất của căn đấy.”
Anh vuốt dọc lưng tôi rồi tiếp:
“Được rồi, anh nhất định sẽ về. nhà nhớ ăn uống đàng hoàng.”
Anh còn cố ý gọi vài món ăn mình thích, tôi biết rõ anh muốn chuyển hướng chú ý của tôi, nên im lặng gật đầu.
Trước khi anh , tôi lại kéo tay anh, anh nhìn là biết ngay tôi muốn nói gì, bèn véo nhẹ má tôi, mỉm cười:
“Anh thề, sẽ không bay về phía thung lũng.”
Tôi đứng đầu hẻm, nhìn bóng lưng anh ngày càng xa. Không kìm được, chân bước .
Giống như có linh cảm, anh quay đầu lại, thấy tôi chạy đến, lập tức lao về phía tôi, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
“Em lại khóc rồi à? Anh sợ nhất là thấy em khóc đó.”
ra tôi khóc… Nhưng tôi không nên khóc.
Chúng tôi ôm đến giây phút cùng. Không lâu sau đó, đội bay của anh cất trời.
Đó là đêm dài nhất trong đời tôi.
Tôi sớm đã hầm gà, chuẩn các món anh thích, nhìn đồng hồ treo tường không ngừng, nhưng thời gian như đóng băng.
Những người vợ khác đến nhà tôi, nói là thăm hỏi, thực ra là tụ họp để vững lòng hơn.
Chuyện này làng vợ đã quá quen thuộc.
Hà vỗ vai tôi:
“Cư An là át chủ bài của căn , nhất định không sao.”
Nhưng Tiểu Kỷ ngồi vắt chân hừ lạnh:
“Chính là át chủ bài nên mới dễ chết! Bay càng giỏi càng chết sớm!”
“Tiểu Kỷ, im miệng!” – Hà giận dữ quát.
Tiểu Kỷ khoanh tay gào :
“ hai chồng trước của tôi không phải cũng là giỏi nhất à? Giờ sao? Chết hết rồi!”
Hà đuổi cô ta ra ngoài, rồi quay lại dỗ tôi. Nhưng lòng tôi đã rối như tơ vò.
Tôi thức đến ba, bốn giờ sáng không ngủ nổi, đồ ăn trên bàn nguội ngắt, đành đổ bỏ rồi bắt đầu nấu lại từ đầu.
Khi tìm nước tương, tôi phát hiện một hộp sắt trong tủ.
Mở ra — là chiếc hộp nhung đỏ quen thuộc…
Là “bùa hộ mệnh” tôi đưa cho Lương Cư An.
Tôi ngồi sụp xuống đất, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn bên trong.
Đúng lúc đó, tiếng hò reo vui mừng vang ngoài ngõ:
“Về rồi! Về rồi!”
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn, lao ra ngoài.
đầu làng, các và vợ họ ôm mừng rỡ. Tôi vội hỏi:
“Lương Cư An đâu?”
Không ai trả lời. Không ai dám nhìn vào mắt tôi.
Tôi nắm lấy tay Trương Dư, hỏi lại nữa:
“Cư An đâu rồi?”
Trương Dư cúi đầu, nghẹn ngào không nên lời:
“Anh ấy trúng đạn… Trước khi bình xăng nổ tung, anh đã xoay đầu máy bay… lao vào chiến đấu cơ địch… hy sinh anh dũng…”
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như sụp đổ.
Tôi ngã quỵ xuống đất.
17
Tang lễ của Lương Cư An được tổ chức bên bờ sông Giang Tâm — như nguyện vọng trước kia.
Không có thi thể, không có quan tài, có một nắm đất lẫn đầy dầu máy.
Người dân tự phát thắp đèn tưởng niệm ven bờ, ánh lửa kéo dài như một dải ngân hà.
Tôi ôm chiếc khoác của anh, đứng giữa đám đông, nghe ông bán hoành thánh nói với đứa cháu:
“Mấy đứa lái máy bay ấy, dùng chính mạng mình để đổi lấy ngày mai cho chúng ta đấy.”
Tôi không rõ Thẩm Nghiễn đến từ lúc nào.
Anh đưa cho tôi một chiếc khăn tay, nói:
“Tôi đã liên hệ với bạn học Thụy Sĩ. Đất nước trung lập, không chiến tranh tàn phá, rất thích hợp để tĩnh dưỡng… và chữa lành.”
Anh chỉnh lại gọng kính, tiếp lời:
“Nếu cô đến đó, tôi sẽ lại, tiếp tục đấu tranh, đợi ngày kẻ địch đầu hàng.”
“Thẩm tiên sinh,” – tôi cắt lời anh –
“Tôi sẽ không rời . Giống như Lương Cư An, tôi sẽ không làm kẻ đào ngũ.”
Quanh tôi là tiếng khóc lặng lẽ, Lệ và Tiểu Chu đều khóc đến sưng mắt.
“Tiểu , em khóc , khóc ra được là tốt rồi…” – Lệ ôm lấy tôi.
Tôi mỉm cười, lắc đầu.
Trên mặt sông hoàng hôn, từng đợt sóng ánh đỏ ánh vàng cuộn trào, như ánh chiều tà ngày Lương Cư An cất .
Từ hôm ấy đến giờ, từng câu từng chữ trong bức di thư của anh, tôi đều nhớ rõ.
đời khắc cốt ghi tâm.
18
【Tiểu , khi em đọc được lá thư này, chắc lại khóc rồi đúng không? Em từ nhỏ đã hay khóc, mà anh lại sợ nhất là thấy em khóc.
Hứa với anh, sau khi anh chết, em được khóc một trận thật to, nhưng từ đó về sau, đừng rơi nước mắt nữa.
Chiếc nhẫn anh giấu trong tủ nước tương, thật ra anh đã sớm không mang nó khi bay. Thay để nó cháy cùng anh, anh muốn để lại cho em – phòng khi sau này em gặp chuyện còn có thể dùng.
Tiểu , em là vợ anh, nhưng em là người tự do.
Mẹ anh còn có các cậu chăm sóc, em đừng ôm hết mọi trách nhiệm vào mình. Hãy cuộc đời của chính em.
Anh bao giờ hối hận đã hiến dâng tất cho trời này.
xin em, đừng bao giờ anh mà .
Làm vậy không cao gì , hãy cứu thêm nhiều người nữa – coi như thay anh.
Anh sẽ đợi em một thế giới khác. Đợi đến khi em già, đợi đến khi em mỏi mệt.
Lúc đó chúng ta lại cùng uống rượu nếp hoa quế, cùng đếm bóng cây, cùng ngắm trăng.
Mãi yêu,
Lương Cư An – 12 tháng Tám】
19
Tôi nhận nuôi cô bé bỏ lại giữa làn đạn, rồi trở về bệnh viện tiền tuyến.
nữa gặp lại Thẩm Nghiễn là khi chiến sự đã rõ ràng. một đợt không kích mà chúng tôi mất liên lạc suốt hai năm, giờ tôi là y tá, còn anh ta là tổng biên tập.
Sau cặp kính vàng, ánh mắt anh ta bừng ngạc nhiên, nhanh chóng bước đến bắt chuyện, nói rằng Kiều Thư Mạn đã lấy chồng, còn anh độc thân.
Anh ta kể cha mẹ mong tôi gả vào nhà họ Thẩm.
Tôi làm ồn đến đau đầu, băng bó cho thương binh xong bước thẳng ra hành lang.
Thẩm Nghiễn bám , túm lấy tay tôi, mặt sầm xuống:
“ Thư, Lương Cư An đã mất hai năm rồi, em thực tế chút . Thời buổi này, phụ nữ không có chỗ dựa thế nào?”
“Tôi xin anh, buông tha cho tôi .” – tôi rút tay lại, thở dài.
Nhưng Thẩm Nghiễn là kẻ cực kỳ cố chấp.
Có lẽ anh ta từng ai từ chối bao giờ. Suốt hơn một năm sau đó, anh ta tìm đủ cách đuổi tôi, thậm chí còn học Lương Cư An mặc khoác – nhưng tôi từng liếc nhìn một .
Mẹ Thẩm biết con trai mất mặt như vậy, mắng cho một trận. Anh ta lại đầu chống đối sự hiếu đạo mù quáng, tuyên bố nếu tôi không gả cho anh ta, anh ta sẽ không cưới ai khác.
Nhưng đó mãi là một vở kịch độc diễn.
Tôi tiếp tục cuộc của mình, mỗi ngày chạy khắp bệnh viện, mỉm cười lan truyền sự lạc quan cho những người u sầu.
Có lúc họ hỏi sao tôi từng cau mày, tôi sẽ cười đáp:
“ có người rất sợ nhìn thấy tôi không vui.”
20
Vài năm sau, chiến tranh cùng cũng kết thúc.
Hàng vạn người tràn ra đường ăn mừng, đuốc sáng nối liền thành từng con rồng lửa.
Thẩm Nghiễn đứng giữa dòng người, tay cầm báo, nước mắt lưng tròng.
cùng, chúng tôi đã đánh đuổi được quân xâm lược ra khỏi mảnh đất này.
Tôi dắt con gái nuôi A Ninh đứng bên đầu phố, ngước nhìn trời.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, tôi dường như thấy bóng dáng Lương Cư An — anh cũng reo hò cho giây phút lịch sử này.
21
Bốn mươi năm sau, tôi được mời đến tham quan Bảo tàng Lịch sử Hàng không vừa mới khánh thành.
Sau lớp kính trưng bày là cuốn nhật ký bay đã úa màu thời gian.
Trên một trang giấy nguệch ngoạc, có hình một cô gái mặc y tá, tóc cài hoa quế.
Người thuyết minh nhẹ giọng nói:
“Đây là cuốn nhật ký bay cùng của liệt sĩ Lương Cư An.”
Qua lớp kính, chàng trai 25 tuổi và tôi – bà lão 65 tuổi – lặng lẽ nhìn .
22
Ngày 9 tháng 9 năm 2015, trời trong vắt như gột rửa.
Tôi ngồi trên xe lăn, nhìn màn hình tivi truyền hình trực tiếp đội hình chiến đấu cơ hiện đại bay vút qua không trung.
“Lương Cư An, anh thấy không…” – tôi thầm, ngón tay nhẹ chạm vào bức ảnh cười trẻ trung của anh trong chiếc đồng hồ quả quýt.
Giờ đây, những chim thép của chúng ta không còn phải lấy thân mình lao vào địch nữa rồi.
Ngoài cửa sổ, một chiếc máy bay dân dụng lại lướt qua trời.
Dưới đôi ấy là hàng vạn ngôi nhà yên ấm, bình yên.
23
Năm ấy, tuyết rơi rất sớm. Trong làn tuyết đầu mùa, tôi ra trong giấc ngủ.
Kiếp này tôi thật lâu, cứu được thật nhiều người.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, tôi dường như nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc vang vọng bên tai.
Khi mở mắt ra, giữa muôn trùng hoa tuyết, một chiếc chiến cơ cổ xưa lao vút từ tầng mây xuống.
Lương Cư An – chàng trai 25 tuổi – nhảy khỏi buồng lái, khoác phần phật trong gió.
Anh sải bước chạy về phía tôi, nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của tôi, ôm tôi thật chặt vào lòng.
Y hệt năm đó, anh gọi tôi:
“Tiểu .”
-Hết-