Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Khóc đến mức bọn hạ nhân ngoài cửa thò đầu dòm ngó, còn tưởng Thái tử không qua .

Trần nhìn Thái tử, thấp giọng:

“Chủ tử, ngài dọa nàng khóc rồi.”

Thái tử nhíu mày, y phục bị ta chùi đầy nước mắt nước mũi.

Huyệt thái dương hắn giật liên hồi, nhìn ta, môi mấp máy.

Cuối chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu:

“Tổ tông à, đừng khóc nữa!”

Ta nấc lên một cái.

Gan to bằng trời mà trừng mắt nhìn Thái tử:

“Vậy điện hạ thề đi, sau này không được lấy thân thể ra đùa nữa!”

Thái tử sững người, bật cười khẽ.

nói ngốc? Rõ ràng lanh lợi vô .”

14.

ấy về rồi, Trịnh ma ma vậy mà còn nấu cho ta một bát mì, lại thêm cái đùi gà to nữa.

Bà nói ta khóc mệt rồi, phải bồi bổ.

Ta hơi nghi hoặc, Thái tử trúng độc, sao bà lại như có vẻ vui mừng?

Bà thở dài: Thái tử tính tình cứng đầu.

Trong cung có người bụng dạ hiểm độc, không biết đã giở bao nhiêu thủ đoạn với Đông cung.

Bao năm nay Thái tử tuy đều phá giải được, nhưng mỗi lần đều dùng đến cách “ngọc nát đá tan”.

Hại người cũng hại .

Bà trách Hoàng đế, năm xưa nếu không nhu nhược, Hoàng hậu đâu đến nỗi ra đi sớm.

Nhưng dù sao đó cũng là vua một nước, là phụ thân ruột của Thái tử.

Bà không muốn nhìn hai cha con mãi giằng co như vậy, để người khác ngư ông đắc lợi.

Bà nắm lấy tay ta, nói bao nhiêu người đều khuyên không được Thái tử, chỉ có ta là hắn chịu nhún nhường.

Đủ thấy ta trị được hắn.

“A Sở, sau này điện hạ đành nhờ chăm sóc rồi.”

Cứ vậy, ta chẳng hiểu sao liền được thăng làm đại cung bên Thái tử, tiền lương mỗi tháng cũng tăng lên mấy lần.

Nghe nói vì trận khóc của ta, trong cung đều tưởng Thái tử sắp không xong, đến tang lễ cũng bắt đầu chuẩn bị.

Quý phi đắc ý vô .

Sau biết là hiểu lầm, Thái tử vẫn sống khỏe như vâm, quý phi tức đến mức đập vỡ mấy bộ đồ sứ.

Hoàng đế cũng hoảng hốt không nhẹ, hôm liền tới Đông cung.

Trịnh ma ma bảo: Hoàng đế trước giờ rất ít lui tới Đông cung.

Mỗi lần đến cũng chỉ mang theo một hai thị vệ, còn đuổi hết hạ nhân ra ngoài.

Lần này ta là “tâm phúc” của Thái tử, cương quyết không ngủ.

Mở to mắt ngồi chồm hổm ngoài cửa, thấy hoàng đế đến, quên hành lễ.

Thái tử bật cười, xoa đầu ta:

“Trẻ con đấy, tự đi chơi đi, không cần canh chừng đây.”

Ta lắc đầu như trống bỏi:

“Ta không đi, ta muốn bảo vệ điện hạ.”

Hoàng đế dở khóc dở cười:

“Chẳng lẽ trẫm lại hại Thái tử sao?”

Ta chớp chớp mắt, không đáp, thầm nghĩ: đâu! Bộ hỉ phục người đưa tới suýt nữa lấy mạng Thái tử đó!

Hoàng đế như nhìn ra suy nghĩ trong ta, nhất thời nghẹn lời.

rời đi, ta vẫn trừng mắt nhìn ông ta.

Có lẽ không làm gì được ta, hoàng đế ngăn thái giám bên đang định quát mắng.

Ánh mắt sâu xa nhìn ta:

“Vậy nhớ kỹ lời nói, phải bảo vệ cho tốt.”

“Thái tử là ân nhân của nô tì, tất nhiên phải bảo vệ.” – ta nghiêm túc đáp.

Nhìn bóng lưng hoàng đế khuất dần, ta mới phát hiện: Thái tử hoàng đế thật ra có nét rất giống nhau.

Phụ thân từng nói: tiền triều, hoàng đế bị Tể tướng áp chế, quyền hành đều bị đoạt sạch, cũng chẳng dễ sống gì.

Nhưng ông ta đã hại chết mẫu thân của Thái tử, còn khiến hắn thổ huyết. Vậy nên dẫu ông là vua, ta vẫn không ưa nổi.

trời gần sáng, Thái tử mới thở dài một tiếng:

“Cần gì phải trì hoãn tương lai của nương người ta.”

Hắn quay đầu, mỉm cười với ta, rồi chỉ vào bụi tường vi bên :

“A Chu, khóm hoa kia trông có vẻ không được tươi tốt, là thiếu phân bón rồi.”

16

Tháng kế sau Thái tử đại hôn, phủ Nam Dương Bá – nhà đẻ của Thái tử phi – đột nhiên bị niêm phong, tịch biên.

Đông cung xôn xao lo lắng.

Tảo Thu chạy đến tìm ta khóc lóc, trước kia nàng được điều sang viện của Thái tử phi để hầu hạ.

Vậy mà chỉ mới một tháng, nhà đẻ của Thái tử phi đã sụp đổ.

Nàng sợ Thái tử phi bị liên lụy, bản thân là cung thân cận cũng khó thoát tai ương.

Ta không biết phải an ủi nàng thế nào, đành cười gượng:

“Thái tử phi xinh đẹp như hoa, mà điện hạ thì lại rất thích hoa, chắn không nỡ trách phạt nàng đâu.”

Tảo Thu đang khóc, ngậm miệng, luống cuống bỏ chạy.

Ta quay đầu lại thì thấy Thái tử đứng sau lưng ta từ nào, đang mỉm cười nhìn ta.

nói với rằng thích hoa?”

Ta rụt cổ lại, biết rõ tuy Thái tử đang cười, nhưng thực ra đã nổi rồi.

Hắn càng tức thì nụ cười lại càng dịu dàng.

Nhưng ta không hiểu vì sao Thái tử lại nổi , tức đến mấy ngày liền không gọi ta đến hầu hạ.

Dù vậy, cuối Thái tử cũng không phế truất Thái tử phi.

Một nọ, Thái tử phi lại đến tìm ta.

“Thực ra là ta thay muội muội xuất giá, chẳng có tình ý gì với Thái tử, chỉ mong có thể bình an sống qua ngày trong Đông cung.”

Nàng nói:

“Đa tạ , nhờ có mà ta mới giữ được mạng.”

Ta sững người:

“Ta có làm gì đâu?”

Thái tử phi chỉ cười.

Nàng kể, hôn sự của Thái tử là do Quý phi đứng sau sắp đặt.

Nhiều năm trước, Quý phi luôn muốn trừ khử Thái tử nhưng không , đến nỗi con trai duy nhất của bà ta lại chết một cách bí ẩn.

Càng thêm.

Về sau, Quý phi cấu kết với Nam Dương Bá, dự định nếu thuận lợi thì giết cha lưu con, nếu không cũng khiến Thái tử không được yên ổn.

Nam Dương Bá là kẻ ham danh lợi, gật đầu đồng ý.

Chỉ là không nỡ gả con gái yêu quý của đi, nên mới để Thái tử phi – người con gái không được sủng ái – thay thế xuất giá.

Dù sao, gả vào Đông cung cũng chẳng khác nào một quân cờ bỏ đi.

“Nhưng họ không ngờ, ta đã có người trong lòng, cũng không phải kẻ để người ta điều khiển.”

Thái tử phi tiếp tục:

“Vào Đông cung mới biết, Thái tử không phải người đơn giản. Với thân phận như ta, sau thân bất cứ nào cũng có thể mất mạng. Nhưng nhờ một lần khen ta ‘tâm địa hiền hậu’, khiến điện hạ nhớ tới. Sau đó hắn xử lý nhà ta, lẽ ra cũng phải giết ta luôn, nhưng lại tha mạng. Ân tình này, ta ghi lòng tạc dạ. Sau này ta an phận trong viện, tuyệt không bước ra làm chướng mắt .”

Thái tử phi đi rồi, ta vẫn mơ hồ.

Ta rõ ràng chẳng làm gì , sao lại ân nhân của nàng ấy?

17

Sau vụ phủ Nam Dương Bá bị xử lý, Đông cung lại trở nên yên ổn một cách kỳ lạ.

Có lẽ Quý phi cũng nhận ra điều gì đó bất thường.

Từ đó về sau, sát thủ được gửi đến Đông cung lại từng đợt, từng đợt kéo đến.

Lần đầu giết người, ta còn quen tay, quệt dao không sạch, khiến máu bắn tung tóe lên người sát thủ.

Lần thứ hai đã khá hơn, sát thủ chết không kịp trối.

Đến sau này, ta có thể mặt không biến sắc mà giết người, kéo xác, đào hố, người, một mạch liền tay.

Không để cho Trần có chút cơ hội thể hiện nào.

Mỗi lần ta làm việc đó, Thái tử lại thích đứng nhìn bên , khoé môi mỉm cười.

Dưới chân hắn đôi còn vương lại vết máu khô, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.

Ta nghĩ, hắn đang kinh ngạc trước năng lực xuất sắc của ta.

So sánh thế nào, lại càng thấy Trần vô dụng.

Ngày ta thay thế Trần hẳn là không xa nữa.

Trần : ?

18

Tiệc cung đình cuối năm, Thái tử hiếm hoi chịu tham gia.

trở về, mang theo hai mỹ nhân – nói là Quý phi ban tặng làm trắc phi.

Ta thầm nghĩ, Quý phi gấp lắm rồi, nếu không cũng không từ việc ngấm ngầm sai sát thủ chuyển sang công khai đưa người đến bên Thái tử.

Tảo Thu nói Thái tử trở về không những không , còn tươi cười hớn hở.

điện hạ rất thích hai mỹ nhân mới rồi!”

Nhưng ta vừa nghe liền biết có chẳng lành.

Vội vã chạy đến tiền viện, vẫn là đến muộn một bước.

Mùi máu tanh nồng nặc khắp sân.

Hai nhân kia đã chết.

Thái tử đứng giữa sân, kiếm trong tay vẫn còn nhỏ máu.

Chính Trịnh ma ma muốn ngăn ta lại, không cho ta vào.

Nhưng ta đã len vào rồi.

Thái tử thấy ta, liền buông kiếm “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Hắn mỉm cười hỏi:

“Tiểu A Chu, sợ không? Có phải cảm thấy rất tàn ác?”

Ta lắc đầu:

“Không sợ, điện hạ là người tốt nhất.”

Nói rồi ta bắt đầu thở hồng hộc, kéo xác đi .

Dự tính bụi tường vi.

Đào hố xong, ta thở dài phiền muộn:

“Điện hạ, nếu cứ thế này mãi, trong viện chẳng còn chỗ để người nữa đâu.”

Thái tử bật cười.

Ung dung nói:

“Đông cung không còn chỗ , vậy thì… đổi chỗ khác mà .”

19

Chẳng bao lâu sau Thái tử nói câu ấy, Hoàng thượng hạ chỉ, triệu hắn hồi triều thính chính.

Rồi truyền ra tin đồn Hoàng đế bệnh nặng, trực tiếp ban lệnh cho Thái tử xử lý quốc sự.

Thái tử cũng không từ chối, lập tức tiếp chỉ.

Triều đình rúng động.

Đông cung vốn lạnh lẽo đìu hiu chốc trở nên tấp nập người ra kẻ vào.

Trịnh ma ma lại tuyển thêm một đám cung mới.

Bà vẫn như xưa, dõi theo các nàng ấy như bóng với hình, nghiêm khắc quản giáo.

Trong phòng ta cũng có thêm vài tiểu cung mới đến.

Tối đến, các nàng ríu rít bàn tán Thái tử giờ đây oai phong đến nhường nào.

Chờ ngày Thái tử cơ làm vua, các nàng là người cũ trong Đông cung cũng được thơm lây.

Một tiểu cung còn năn nỉ ta, xin được đến hầu hạ bên Thái tử.

Nàng bảo Thái tử ngày thường rất hòa nhã, tương lai nhất định là minh quân.

Ta khuyên nàng đừng mơ tưởng viển vông, nàng lại không nghe.

Kết quả hôm sau, bị đánh hai mươi hèo, đuổi Đông cung.

Thấy không thể tiếp cận Thái tử, lại có người xoay sang nịnh bợ Thái tử phi.

Chỉ tiếc còn bước qua được cổng viện đã bị đuổi về.

Dần dà, mọi người đều nhận ra điều khác lạ.

Thái tử không hề hiền lành như lời đồn, Thái tử phi cũng chỉ là vật trang trí.

Thế là, mọi người bắt đầu quay sang nịnh ta.

Ta dưng trở “Đại ” trong Đông cung.

Ta mới mười tám tuổi!

Ta tức tối dậm chân bên khóm tường vi.

Đám tường vi này là ta vừa mới trồng, ngay ngoài ngự thư phòng.

Nơi ấy hướng nắng, hoa nở tươi tốt lạ thường.

Thái tử đẩy cửa sổ ra nhìn thấy ta, bật cười, rồi ném cho ta một túi bạc.

“Bổng lộc của tâm phúc, tăng rồi.”

Ta nắm chặt túi tiền căng phồng, lập tức mừng rỡ cười toe.

20

Năm thứ hai Thái tử giám quốc, Hoàng thượng băng hà.

Trước lâm chung, Hoàng đế triệu Thái tử vào trong, không biết hai người đã nói những gì.

Thái tử bước ra, đôi mắt đã đỏ hoe.

Hoàng đế để lại di chiếu, truyền ngôi cho Thái tử.

Nghe nói trong cung Quý phi đã đập vỡ không biết bao nhiêu đồ đạc.

Nhưng nay không có thể ngăn cản Thái tử cơ.

ấy, Thái tử ta ngồi dưới hành lang,

nhìn vào khóm tường vi mới trồng kia, lặng lẽ rất lâu.

Ngài nói ta vẫn luôn miệng đòi báo ân, nhưng bản thân ngài lại chẳng nhớ nổi năm xưa.

Ta liền kể lại mẫu thân sinh ta năm ấy một lần nữa.

Thái tử nghe xong ngẩn người hồi lâu, rồi khẽ nói:

“Thì ra cũng từng làm việc tốt.”

Ngài bất chợt hỏi ta:

“Tiểu Chu nhớ cha không?”

Ta thật thà đáp: “Nhớ.”

Thái tử nói, đến ngày ngài cơ,

bảo ta cứ yên trong phòng, bất kể có nghe thấy động tĩnh gì cũng không được ra ngoài.

Chờ đến tối, có người đưa ta rời cung đi tìm cha .

Trong lòng ta dâng lên một dự cảm chẳng lành.

21

Ngày Thái tử cơ, Đông cung đột nhiên trở nên yên ắng.

Xung quanh vắng lặng, cứ như một mà mọi người đều biến mất.

Ta bị Trịnh ma ma giữ lại trong phòng.

Bà nói đó là lệnh của Thái tử, không được để ta bước ra cửa.

nói những lời ấy, mắt bà ngấn lệ.

Dù ta van nài thế nào, bà cũng không chịu mở cửa.

Ta biết có điều gì đó không ổn! Rất không ổn!

Thái tử cơ là vui lớn, cớ sao ma ma lại rơi lệ?

Tối đến, Thái tử phi bất ngờ hấp tấp chạy vào phòng.

Tóc tai rối bời, y phục còn dính máu.

Thái tử phi nói Quý phi Thừa tướng tạo phản, Đông cung đã bị phản quân bao vây.

Thì ra Thái tử đã sớm nói cho nàng biết mật đạo xuất cung,

nàng đến là để đưa ta chạy trốn.

Ta bị nàng kéo chạy một mạch, suốt dọc đường chỉ toàn xác chết, rợn người.

Càng chạy, lòng ta càng hoảng loạn.

Thái tử phi an ủi ta:

“Thái tử Tiên hoàng mưu tính bao năm, đưa Thừa tướng lên chức vị chỉ dưới một người, lại giết chết con trai của Quý phi, ép họ phải liều lĩnh tạo phản.

Hôm nay là hay bại, nhưng đám Quý phi vốn dã tâm lang sói, Thái tử cũng chẳng dễ bị giết chết đâu. Muội đừng lo…”

Càng nghe ta càng lo.

Ta biết chỉ là một tiểu cung , chẳng giúp được gì.

Nhưng tình thế nguy hiểm như vậy, ta sợ Thái tử gặp .

Thái tử là ân nhân của ta, ta phải bảo vệ ngài.

Ta giằng tay Thái tử phi, quay người chạy về phía trong cung.

Cảnh tượng trên đường thảm không nỡ nhìn, đâu đâu cũng là xác người.

Chạy được nửa đường, phía sau vang lên tiếng vó ngựa.

Cữu cữu của Thái tử dẫn theo đại quân xông vào cung môn, giáp chiến phản quân.

22

Sau đó, Quý phi Thừa tướng thất bại.

Ta tìm thấy Thái tử giữa khóm tường vi.

Ngài nằm gục trên đám hoa, bị thương, mê man bất tỉnh.

Ta bên giường ngài trông nom mấy ngày .

Thái y nói, thương thế không nặng,

chỉ là tinh thần quá sức, nên nhất thời tỉnh lại được.

Ta yên tâm hơn phần nào.

Bên ngoài, đại điển cơ đang được chuẩn bị.

Trần lẫn Trịnh ma ma đều đã đổi xưng hô “Bệ hạ”.

Mọi người đều cung kính với ngài.

không còn dám hại ngài nữa.

Nhiệm vụ báo ân của ta đã hoàn rồi.

Ngắm nhìn người đang say ngủ trên giường, lòng ta không tránh chút mất mát.

Thảo nào trước đó ngài nói muốn đưa ta về nhà.

Thì ra… không còn cần đến ta nữa.

23

Ngày Thái tử tỉnh lại, ta lặng lẽ mang theo tay nải, rời hoàng cung.

Một đi suốt hai tháng trời, cuối cũng tìm thấy cha .

Cha kể, tân hoàng đã cơ,

thế lực của Quý phi Thừa tướng đã bị thanh trừng.

Cữu cữu của Thái tử có công cứu giá,

đã rửa sạch tai tiếng cho dòng họ, được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân.

Thái tử phi trong loạn biến đã không may bỏ mạng.

Nhưng ta biết, nàng hẳn là chết.

Nàng đã có cơ hội, liền đi tìm người trong lòng của rồi.

nhà, ta trồng vài khóm hoa trong sân.

Tuy chẳng phải giống quý hiếm gì, nhưng mọc tự do phóng khoáng, nhìn rất tươi đẹp.

Một hôm, cha đi chợ về, hớn hở gọi ta:

“Con gái, cha nhặt được cho con một chàng rể rồi nè!”

Ta đang ngồi xổm trong vườn nhổ cỏ, nghe vậy thì ngẩng đầu.

Cha ta cũng thật là, sao lại không biết mấy gã dọc đường không thể tùy tiện nhặt về chứ!

Qua những cành hoa lay động, ta thấy một người đứng trong sân, đang mỉm cười nhìn ta.

Ủa? Người kia…

sao lại giống Thái tử đến thế?

Cha ơi là cha, bảo con báo ân, sao chính người lại chẳng nhận ra ân nhân kia chứ!

-Hoàn-

Tùy chỉnh
Danh sách chương