Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cắn môi dưới, có chút bối rối: “Phu quân, thiếp… có thể gọi chàng như thế không?”
Lục Tiêu không nói , mà cũng nói không .
khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng.
“Ngươi phải cố quyến rũ ta sao? Ta đã nói rồi, ta không phải loại người !”
Tuy miệng nói cứng như vậy.
Nhưng thân thể lại phản bội hắn hoàn toàn.
chốc lát đã chạy ra ngoài, ôm lẫn gối trở vào.
Trải ngay ngắn lên giường.
Rồi cau trừng ta: “ tử tế vào, dám manh động, ta đánh gãy tay ngươi!”
Ta gật đầu răm rắp.
Nằm thẳng đơ như khúc gỗ.
Thế nhưng trong bóng tối.
Lục Tiêu trở mình liên tục, khiến giường cũng lắc lư theo.
Ta không nhịn mà lên tiếng: “Chàng sao vậy?”
Hắn hít một hơi dài, đáp gắt: “Tại ngươi đấy! Mùi nồng thế, khiến ta không sao nổi!”
Ta vô thức cúi đầu ngửi ngửi người mình.
ràng tắm xong, trên người có mùi xà phòng nhẹ.
Ngoài ra… có gì khác.
Chợt trong khoảnh khắc, ta cũng từng nghĩ đến chuyện xuống ở ghế.
Nhưng nhìn bộ dạng khó chịu toàn thân của hắn, ta đành im lặng, biết cuộn mình trong , cố gắng thu nhỏ sự tồn tại.
Đêm .
Ta một giấc vô cùng mệt mỏi.
Cảm giác như có vật gì nặng trĩu đè lên ngực.
Đến khi mở .
Trời đã sáng rỡ.
Ta từ từ ngẩng đầu ra khỏi lòng ngực rắn chắc của Lục Tiêu.
Cau , đưa tay đẩy hắn.
11
“Lục Tiêu?”
“Phu quân?”
“Chàng đừng ôm chặt như vậy, ta sắp không thở nổi rồi…”
Ta cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi eo mình.
Nhưng tay hắn như mọc rễ dính chặt nơi đó, không hề nhúc nhích!
Trong vùng vẫy.
Lục Tiêu mơ màng tỉnh giấc.
Nhìn tình hình trước , hắn lập tức buông tay ra.
“Bịch” một tiếng bật dậy.
“Ta biết ngay ngươi không có tốt!”
“Còn dám nhào vào lòng ta? Lá gan cũng to thật đấy!”
Ta yếu ớt giải thích: “Ta không có..”.
“Bình thường ta rất ngoan mà, ta cũng không tại sao lại…”
“Đủ rồi!”
“Bị ta bắt tại trận còn dám mạnh miệng.”
Ta cúi đầu vò chặt góc , lúng túng đến suýt nữa bật khóc.
Nhưng ngay sau đó, ta sáng lên.
Bỗng phát hiện ra điểm bất thường.
“Ơ? Đây phải là của ta sao?”
Hai chiếc hoa văn khác nhau, rất dễ phân biệt.
Huống hồ hắn nằm đúng chỗ của ta, ngoài kia còn trống nguyên một khoảng lớn, ta thì bị ép sát tới tận mép giường!
Lục Tiêu sững người khi nhận ra điều đó.
Nhưng rất nhanh khôi phục thái độ nhạt thường .
Hắn hừ một tiếng, lùng nói: “Hừ, đúng là thủ đoạn cao tay.”
“Vì muốn quyến rũ ta mà dám kéo ta vào của ngươi!”
Ta: …
Câu này có hợp lý chút nào không vậy?
Lục Tiêu dứt lời vờ định xuống giường.
Ta cố níu hắn lại.
“Chàng nghe ta nói, thật sự không phải như vậy…”
là ta quên mất chân mình vẫn còn tê.
dậy, người ngã chúi về phía trước.
Đè thẳng lên người Lục Tiêu vốn mất thăng .
Khoảnh khắc .
Mọi thứ như lặng đi.
Nhân hắn còn chưa kịp phản ứng, ta cúi xuống, áp sát lồng ngực mình vào hắn, rồi đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Lục Tiêu lập tức đỏ mặt.
Ấp úng nói: “Ngươi… ngươi làm gì vậy?”
Ta chớp ngây thơ.
“Chàng đã vu oan ta, ta không làm gì thì phải quá thiệt thòi sao?”
Nghe xong, sắc mặt Lục Tiêu bỗng trở nên căng thẳng.
Thái dương nổi gân xanh.
Ngay sau đó.
Hắn bất ngờ bật dậy,
Ngược lại đè ta xuống dưới.
12
Trấn Phủ Ty.
Chúng nhân thấy Lục Tiêu cứ chau cười ngơ ngẩn mãi không thôi.
“Lục huynh, huynh sao thế? tới đã cười như kẻ ngốc rồi.”
Lục Tiêu nghe xong thu lại nét mặt.
nghiêm chỉnh.
Làm ra vẻ nghiêm túc: “Làm gì có, các ngươi nhìn nhầm rồi.”
“Hơ, ta còn tưởng huynh đắm chìm trong ôn nhu hương nữa chứ.”
“Ngươi nhìn miệng mình kìa, bị trầy hết , nếu không biết huynh ghét tân nương kia, ta còn tưởng hai người hôn nhau tới mức cắn trúng.”
Lục Tiêu theo phản xạ đưa tay sờ vết thương nơi khóe môi.
Quay đầu đi, hừ : “Làm gì có chuyện !”
“ qua thấy nàng ta là cô nhi không nơi nương tựa, ta thu nhận.”
“Nếu nàng dám làm bậy, phá hỏng thanh danh của ta, ta chắc chắn sẽ không tha đâu!”
hữu khoác vai hắn, cười ha hả: “Ha! Ta biết ngay mà!”
“Yên tâm, huynh đệ đã thay huynh dạy dỗ nàng ta rồi!”
“Còn đưa nữa chứ, Trấn Phủ Ty của chúng ta thiếu gì nàng ta nấu?”
“Đúng là không biết tự lượng sức!”
Hắn nói xong còn đắc chờ Lục Tiêu khen thưởng.
Ai ngờ ngay giây sau.
Lục Tiêu bỗng dưng bật dậy, quát lớn: “Ngươi nói cái gì!?”
Không đợi đối phương trả lời.
Hắn sải rời khỏi phòng.
Khi bóng dáng hắn biến mất.
Người hữu nọ chửi thề: “Mẹ kiếp… sao ta lại thấy hắn cũng sắp hóa thành chó rồi vậy?”
Những người khác vuốt vuốt bộ râu không tồn tại, cùng nhau gật đầu.
“Ta thấy cũng thế.”
13
Khi Lục Tiêu ra, ta xách hộp đứng chờ trên bậc thềm.
Thấy sắc mặt hắn không vui, ta mím môi, nói: “Phu quân, bọn họ đều nói thiếp không nên tới nơi này.”
“Có phải thiếp đã gây phiền toái chàng rồi không?”
“Chàng yên tâm, thiếp về ngay đây.”
Lục Tiêu lập tức chắn đường ta.
Đoạt lấy hộp trong tay.
“Nói nhiều làm gì, theo ta.”
Ta rụt rè theo sau hắn, cùng nhau đi vào Trấn Phủ Ty.
Dọc đường, ta nhìn từng cây từng ngọn cỏ quanh đây, không khỏi nhớ đến nghĩa huynh vào kinh nhậm chức.
Huynh nói nha môn thiếu người, hay đề bạt nên thay thế lên làm.
Từ nay sẽ là người ăn quan phủ.
Chờ lĩnh lương xong sẽ thuê một cửa tiệm, để chúng ta mở quán nhỏ, không còn phải phơi nắng gió ở đầu phố mỗi .
Hôm , có lẽ là vui nhất kể từ khi chúng ta chạy nạn từ Nhung sang Đại Chu.
Khi đó ta còn nũng nịu nói, áo của ta sắp rách hết rồi, muốn mua đồ .
Nghĩa huynh lập tức đồng không do dự.
Nhưng ta đâu ngờ…
Nghĩa huynh thất hứa.
Người ta nói huynh là gian tế của Nhung, sắp bị xử trảm.
Ta biết.
Nhất định huynh bị oan.
Đi ngang qua cổng ngục.
ta bỗng cay xè.
Đã ba tháng rồi.
Ta từng tuyệt vọng đến nỗi không còn dám hy vọng.
Không ngờ lại vì cứu phụ thân của Lục Tiêu, trời xui đất khiến mà ban cơ hội này.
Nghĩa huynh…
Huynh nhất định phải chờ ta!
Có lẽ ta quá mải mê suy nghĩ.
“Bịch” – Không để Lục Tiêu đã dừng lại, ta lảo đảo đâm sầm vào lưng hắn.
Lục Tiêu xoay người, từ trên cao nhìn xuống ta một lượt.
“Lại nhào tới lòng ta à?”
Tim ta chột dạ, mặt đỏ bừng nói nhỏ: “Sáng nay sau khi chàng rời đi, phụ thân tới tìm thiếp, nói muốn sớm có cháu bế…”
Lục Tiêu dường như không ngờ ta lại thẳng thắn đến vậy.
Ngẩn người trong chốc lát.
Sau đó liếc quanh bốn phía.
Mặt nghiêm lại, quát nhỏ: “Ban ban mặt, ngươi không biết xấu hổ sao?”
Có lẽ bị ta dọa sợ.
Mãi đến vào phòng, Lục Tiêu vẫn giữ im lặng.
Ta giúp hắn bày biện thức ăn.
Thấy hắn không giữ ta lại, đành làm bộ định rời đi.
lướt qua hắn.
Ta lướt tay chạm vào lòng bàn tay hắn, lắc nhẹ.
“Phu quân, tối nay chàng có thể về sớm một chút không?”
Sáng nay ta đã hôn hắn đến mức không còn đường lui.
Tự ta rằng hắn hẳn phải hiểu tứ trong lời ta nói.
Quả nhiên.
Ngay sau đó, hắn cau , vẻ mặt khó chịu nói: “Biết rồi.”
14
Chiều hôm .
Mặt trời còn chưa lặn.
Lục Tiêu đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
hữu giữ hắn lại.
“Ta có vụ án rối quá trời, mau tới xem giúp ta với.”
Lục Tiêu thẳng thừng từ chối: “Ta có việc, tìm người khác đi.”
hữu cau .
“Việc gì mà gấp thế?”
Nói rồi, hắn như phát hiện điều gì đó kỳ lạ.
Nhìn Lục Tiêu từ đầu tới chân: “Ơ? Sao tóc ngươi ướt thế?”
“Trên người còn có mùi thơm? Ngươi tắm à?”
“Còn xông hương? Cạo râu nữa?”
“Ngươi rốt cuộc định đi đâu?”
“Không biết còn tưởng ngươi đi xem đấy!”
Lục Tiêu lảng tránh ánh nhìn.
Nhanh chóng rảo ra ngoài.
“Liên quan gì tới ngươi!”
Khi trở về phủ, trời còn chưa tối hẳn.
Lục Tiêu sợ mình trông quá nôn nóng, bèn vòng quanh sân hai lượt dám vào.
đẩy cửa phòng.
thấy tiểu thê tử của mình mặc một chiếc váy mỏng như cánh ve, bên bàn, nhíu nhấp chén rượu.