Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Nghe vậy, Tần Tướng Dĩ cũng khựng lại, mũi méo xệch như sắp khóc:
“Là lỗi của tôi… tôi không chuẩn bị trước, quên mất rằng Sơ Sơ là cô gái thiếu cảm giác an toàn… Nhưng mà nếu con ký rồi, Tống Cẩm chắc chắn sẽ không buông tha tài sản đâu…”
Tôi chỉ biết lắc đầu – mẹ nó, hơn sáu chục tuổi rồi còn được gọi là “cô gái nhỏ thiếu cảm giác an toàn”? Lần đầu tôi thấy loại xưng hô kiểu này đấy!
Cho dù Tần Tướng Dĩ có gào thét không đồng ý thế , thì dưới sự “tác động” của tôi và Tô Sơ, Văn Sơ cuối cùng cũng tìm giấy bút và dấu vân tay, viết giấy cam kết từ bỏ quyền thừa kế và lăn tay xác .
Để giấy tờ có hiệu lực pháp lý, tôi còn lập tức kết nối với văn phòng công chứng, làm thủ tục xác thực ngay tại chỗ.
xuôi tất cả, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bên , Tô Sơ và Văn Sơ vẫn còn ôm nhau, cảm động đến khóc nức nở.
Thấy tôi định đi, Tô Sơ vội vàng chạy tới chặn lại:
“Chị Tống Cẩm, sao chị lại bỏ đi?”
“Tôi không đi thì còn ăn cơm chắc?” – Tôi lạnh lùng đáp.
Tô Sơ bị tôi chặn họng mà không hề giận, ngược lại còn nhẹ nhàng nói:
“Chị Tống Cẩm, em biết chị không vui vì mất hết tài sản, nhưng dù sao anh Tướng Dĩ cũng là chị, chị sao có thể bỏ mặc th//i th//ể anh ấy mà bỏ đi một mình được chứ?”
Phải ha.
Khi nãy hai người họ vì tranh tài sản mà lời qua tiếng lại với tôi kịch liệt như vậy… mà chẳng ai buồn để ý đến cái x//ác của người tình – người cha họ mất.
Còn tôi thì sao?
Chỉ là một gã đàn ông rác rưởi, tôi để tâm đến việc hắn ch//ết lúc để làm gì?
“Người anh ta yêu nhất là cô, con trai anh ta cũng , chẳng lẽ không đủ để lo hậu sự cho anh ta sao? Cần tôi lại làm gì?”
“Không thể ! Cô đã cướp tài sản của tôi, vậy mà đến cả việc thu dọn xá//c Tần Tướng Dĩ cô cũng không muốn làm?” – Tô Sơ bị tôi phản bác đến lùi về bước.
“Không phải đâu, chị …” – cô ta run rẩy giải thích – “Em chỉ nghĩ… dù gì anh ấy cũng là chị, hậu sự của anh ấy… chị nên là người lo liệu.”
Tôi bật cười lạnh lẽo:
“Tôi không muốn. Một lão già phản bội tôi, tôi việc gì phải lo hậu sự cho ông ta chứ?”
Nói rồi tôi không thèm để ý đến cô ta , tiếp tục bước ra ngoài.
Nhưng con trai tôi lại không , đứng chắn trước tôi:
“Mẹ, sao mẹ có thể đối xử với dì Tô như vậy? Dì ấy đã rộng lượng nhường ba cho mẹ chục , vậy mà mẹ lại nhỏ nhen như thế.”
“Dì Tô chỉ nhắc mẹ lo hậu sự cho ba thôi mà, mẹ làm gì phải thái độ như vậy? Dì ấy mất đi người quan trọng nhất đời mình mà!”
Tôi nhìn nó như đang nhìn một kẻ ngốc.
Nếu không phải những qua, mỗi lần khám sức khỏe tôi đều cho nó làm xét nghiệm ADN, thì sự tôi phải nghi ngờ xem cái thằng đần này có phải con ruột tôi hay không.
“Tôi đã để người quan trọng nhất đời của cô ta lại cho cô ta rồi, cậu còn muốn gì ?” – Tôi đảo mắt, tiếp tục đi về phía cửa.
Nhưng Văn Sơ kéo tay tôi lại, không cho đi:
“Làm hậu sự cần tiền. Mẹ dù không lo cho ba, thì cũng nên đưa chút tiền đi chứ.”
Tôi quay đầu lại, nhìn nó với ánh mắt khó hiểu:
“Người quan trọng nhất đời cô ta ch//ết, sao tôi lại phải bỏ tiền ra lo hậu sự?”
Tần Tướng Dĩ nghe thấy câu này thì lập tức trôi đến bên cạnh tôi, giọng đau khổ đầy trách móc:
“Tống Cẩm, dù đời này tôi có lỗi với cô, nhưng ta cũng từng đầu gối tay ấp chục . Giờ cô đến cả tiền hậu sự cũng không muốn bỏ ra cho tôi sao?”
5
Văn Sơ cũng hét lên với tôi:
“Mẹ! Dù gì ông ấy cũng là ba con! Sao mẹ có thể làm ngơ như vậy?!”
Lần này thì tôi sự bị chọc cười:
“Chính anh cũng thừa đó là ba anh, vậy tại sao anh không lo hậu sự đi? Anh bốn mươi ba tuổi, đâu phải ba tuổi, ba ruột anh ch//ết rồi mà còn không biết phải làm gì ?”
Càng nói tôi càng thấy bất lực. Tôi nuôi con bao nhiêu mà lại nuôi ra một thằng đàn ông hơn bốn mươi tuổi không biết gánh vác thế này sao?
Văn Sơ bị tôi mắng đến nghẹn họng, không nói được lời .
Ngay cả Tần Tướng Dĩ cũng phải quay lại nhìn con trai mình với ánh mắt bàng hoàng – như thể đến tận lúc này ông ta ra, người nên lo liệu hậu sự cho ông ta chính là đứa con trai này.
Chỉ có Tô Sơ là vẫn biết điều, vội vàng đứng ra che chắn cho Văn Sơ:
“Chị , chị giận làm gì? Dù gì Văn Sơ cũng là con chị, con trẻ không hiểu chuyện thì người lớn mình dạy là được mà.”
“ thôi, vậy cô là người lớn thì dạy đi, chặn tôi làm gì?” – Tôi lại lần đảo mắt mỉa mai.
“Chị cũng biết em không có công ăn việc làm. nay nếu không nhờ anh Tướng Dĩ giúp đỡ thì em cũng chẳng sống nổi. Giờ muốn lo hậu sự… chị giúp em được không?”
Tôi lập tức dừng bước. Cô ta không nói thì tôi còn quên khuấy đi mất.
Xem ra nay, Tần Tướng Dĩ đã không ít lần tiêu tiền cho người phụ nữ này, nuôi cô ta như bà hoàng.
Khoản tiền đó, tôi nhất định phải bắt cô ta trả lại từng xu.
“Sao vậy, cô Tô? Cô hết gia sản Tần Tướng Dĩ để lại, mà giờ đến cả hậu sự cho ông ta cô cũng không muốn bỏ tiền lo sao?” – Tôi cười lạnh.
“Tống Cẩm, cô đừng vu oan cho Sơ Sơ! Cô ấy sao có thể không muốn tiêu tiền vì tôi được? Cô ấy chỉ là… chỉ là…” – Tần Tướng Dĩ bên cạnh quýnh lên tìm cớ giúp bạch nguyệt quang, nhưng nghĩ mãi cũng không ra lý do hợp lý .
Nếu ông ta không phải , thì cảnh tượng lúc này chắc chắn càng thêm buồn cười.
“Chị , tài sản vẫn còn nằm trong tay chị, em sự không có tiền. Chị phải đưa lại tài sản cho em thì em có tiền lo hậu sự cho anh Tướng Dĩ.” – Tô Sơ không biến sắc nói.
“Đúng đấy, Tống Cẩm! Mau đưa lại tài sản cho Sơ Sơ, không thì cô ấy lấy gì mà lo tang lễ cho tôi?!” – Tần Tướng Dĩ lập tức phụ họa theo.
Chỉ tiếc là… chẳng ai thấy được vẻ của ông ta lúc này xấu xí đến .
“Người chết chưa được bao lâu mà cô đã nhăm nhe đến tài sản rồi ? Tô Sơ, cô đúng là dày vô địch. Cô muốn tài sản? Cầm di đến toà kiện tôi đi.” – Tôi lạnh lùng cắt ngang, không muốn tiếp tục đôi co.
“Mẹ! Ý mẹ là sao? Đó là di sản của ba, mẹ lại dám chiếm đoạt?!” – Văn Sơ hét lên lưng tôi.
“Di sản của ba con? Nó là tài sản chung vợ ! Giờ ông ta ch//ết rồi, viết một tờ di là có thể đem tiền của mẹ đi tặng người khác ? Nằm mơ!”
Nói , tôi dứt khoát rời khỏi viện.
Khi về đến nhà, tôi đi thẳng vào thư phòng để liên hệ với luật sư của mình.
Tôi cứ tưởng rằng Tần Tướng Dĩ sẽ đi theo vào, ai ngờ bước chân vào cửa, của anh ta liền bị bật ra ngoài.
Tôi hơi nghi hoặc, đi một vòng trong phòng, bất chợt nhớ ra trên tường có treo một bức tranh Tam Thanh, là món mà ba tôi để lại xưa, nghe nói đã được khai quang, xem ra chính bức tranh đó đã ngăn không cho Tần Tướng Dĩ vào được.
Thế cũng , vốn dĩ tôi chẳng muốn đơn độc cùng Tần Tướng Dĩ, nhất là khi anh ta đang trạng thái – ồn ào đến khiến tôi đau đầu.
Tôi liên hệ với luật sư, trình bày rõ tình hình hiện tại và yêu cầu của mình.
Luật sư phản hồi rất nhanh:
“Cô Tống, cô yên tâm, số tài sản được ghi trong di của Tần là tài sản chung của hai vợ , anh ta không có quyền đem toàn bộ cho người khác.”
“Tài sản chung thì tức là chia đôi, chẳng lẽ phần của anh ta cũng phải chia cho Tô Sơ? Tôi không muốn nhường cô ta một đồng cả.”
“Không cần đâu cô Tống, di của Tần rõ ràng là trái với trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục, chỉ cần ta đưa ra chứng cứ, tòa án sẽ không chấp . ra bản di chính là bằng chứng nhất.
Có điều, di sản của Tần theo quy định thì sẽ được chia đều cho cô và con trai cô. Nếu con trai cô muốn đưa phần của mình cho cô Tô thì cô không thể ngăn cản.”
Nghe đến , tôi cũng yên tâm: “Vấn đề đó không còn rồi, con trai tôi đã chính thức từ bỏ quyền thừa kế, công chứng .”
Luật sư nghe vậy thì rất vui: “Vậy thì không còn vấn đề gì cả, cô Tống cứ yên tâm, cô Tô đó sẽ không lấy được một xu. này tôi cũng sẽ giúp cô khởi kiện cô ta, đòi lại từng đồng mà Tần đã chi cho cô ta trước .”
Tôi gật đầu: “Được, làm phiền đội ngũ của cô điều tra kỹ lại sao kê tài khoản của Tần Tướng Dĩ, tôi sẽ cung cấp giấy ủy quyền.”
“Vâng, thưa cô Tống.”
khi nói chuyện với phía luật sư, tâm trạng tôi cũng hơn chút ít.
Nói thì hôm nay tôi đã quá nhiều cú sốc.
Ban đầu còn buồn bã vì cái chết của Tần Tướng Dĩ, vậy mà đó lại bị cú tát trời giáng đến từ bạch nguyệt quang của anh ta và cái di chết tiệt ấy.
Điều khiến tôi đau lòng nhất vẫn là con trai mình, lại có thể ngu ngốc và lệch lạc giá trị quan đến thế.
Nghĩ tới , tôi bỗng hạ quyết tâm: đời ai nấy lo, này cuộc sống của nó, thậm chí là sống chết ra sao tôi cũng không muốn bận tâm .
Khi đã nghĩ thông suốt, tôi bước ra khỏi thư phòng, đúng lúc thấy của Tần Tướng Dĩ vẫn đang lơ lửng trước cửa, tức tối nói: “Tống Cẩm, tôi muốn gặp Tô Sơ, mau đưa tôi đi gặp cô ấy.”
Tôi xoay người trở lại thư phòng, cuộn bức tranh Tam Thanh lại nhét vào lòng, rồi ôm về phòng ngủ.
Thế là thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Cùng lúc đó, Tô Sơ và Tần Văn Sơ cuối cùng cũng không lo liệu hậu sự cho Tần Tướng Dĩ, mà để mặc thi thể của anh ta lại trong nhà xác viện.
Khi viện gọi điện đến, tôi đang ăn sáng.
Vì lúc đó không mang theo bức tranh Tam Thanh nên lại bị Tần Tướng Dĩ lải nhải đến nhức đầu.
7
Nghe viện nói phải nhanh chóng đến xác của Tần Tướng Dĩ, tôi cố tình bật loa ngoài:
“Anh nói gì? Tôi nghe không rõ.”
“Cô Tống, thi thể của cô đã được giữ trong nhà xác ba ngày rồi, phiền cô đến lại, tiện thể thanh toán chi phí luôn.”
Nhân viên đầu dây bên nói bằng giọng điệu chuyên nghiệp.
Tần Tướng Dĩ nghe thấy thế thì sững sờ: “Nhà xác? Tô Sơ bọn họ không lo hậu sự cho tôi ?”
Tôi bụng giúp anh ta hỏi một câu:
“Tôi nhớ là lúc đó con trai tôi và một cô tên Tô cũng có mà, sao họ không mang đi?”
“Là thế này cô Tống,” nhân viên đáp, “lúc đó tôi có hỏi hai người họ, khi biết chi phí thì cả hai đều nói để cô xử lý. Vì cô mãi không đến, nên tôi liên hệ lại với cô.”
Nghe vậy tôi suýt thì cười ra tiếng: “Chi phí bao nhiêu thế? Đến họ không bỏ tiền ?”
Có lẽ là nhớ lại tình huống lúc đó, nhân viên bỗng buột miệng than thở:
“ tôi cũng thấy lạ, phí cũng chẳng nhiều, từ viện đến hỏa táng tổng cộng chưa đến hai nghìn tệ. Mộ phần thì họ có thể tự lo, nhưng khi nghe giá thì cả hai người đều không muốn trả tiền.”
“Cô Tô còn hỏi Tần: ‘ ta để anh Tướng Dĩ lại liệu có ổn không?’
Cô ta biết là không ổn, nhưng lại chẳng móc tiền ra.”
“Còn Tần thì đáp rằng: ‘Không sao đâu, mẹ tôi mà biết bố tôi vẫn còn viện, chưa được đưa đi hỏa táng, chắc chắn sẽ đến bỏ tiền ra đón về.’
Nói , cả hai người họ cùng rời đi, chỉ để lại số điện thoại của cô.”
Nói , tôi còn khá cảm ơn nhân viên , mô phỏng lại ngữ điệu và nội dung sống động như .
Tần Tướng Dĩ nghe thì đầy vẻ không thể tin nổi:
“Chưa đến hai nghìn tệ mà họ… họ lại như vậy…”
Tôi cố tình nói to: “Xem ra tôi với bạch nguyệt quang cũng chẳng ra sao cả, đến hai nghìn tệ cũng không bỏ.”
“Vớ vẩn! Tôi đối xử với Tô Sơ lắm, mỗi tháng đều đưa vài vạn, quà cáp không thiếu, sao có thể nói là không với cô ấy!”
Nói đến , anh ta cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Mỗi tháng đưa vạn, vậy mà Tô Sơ lại không bỏ ra hơn một nghìn để hỏa táng thi thể anh ta?
Tôi không thèm quan tâm đến tâm trạng phức tạp của Tần Tướng Dĩ lúc này, mà vui vẻ nói với nhân viên đầu dây bên :
“Vậy thế này đi, tôi không đến xác , chẳng phải có chương trình hiến xác y học sao? tôi cứ đem hiến đi vậy, cũng coi như góp phần cho ngành y.”
Nghe tôi nói vậy, nhân viên hình như cũng hiểu ra đầu đuôi sự việc, giọng nhẹ nhõm hẳn:
“Vâng cô Tống, nhưng để hiến xác thì cô phải đến ký giấy tờ được.”
“Được, để tôi ăn sáng sẽ qua.” Tôi đồng ý dứt khoát.
Chờ tôi dập máy , Tần Tướng Dĩ phản ứng kịp với những gì tôi nói…
“Tống Cẩm, cô đúng là đồ đàn bà độc ác! Dù tôi có lỗi với cô, cô cũng không thể đối xử với tôi như thế được! Sao cô có thể đem thân xác của tôi đi hiến chứ?”
Tần Tướng Dĩ gần như sụp đổ, gào lên về phía tôi.
Nhưng chỉ cần tôi giả vờ không nghe thấy, anh ta liền chẳng có cách cả.
Dù sao thì, bây giờ anh ta cũng chẳng thể chạm vào tôi được .