Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Quá khứ và hiện tại va nhau và câu giữa chúng tôi… mới bắt

6
Tôi ung dung tựa xe Giang Lăng , thoáng hiện ý nghĩ
Nếu bây giờ tôi vẫn còn là “phu nhân thiếu tướng” của anh ta
Liệu anh ta có đứng trước mặt tôi dịu nói nhiều như thế này không?

Tôi lắc bật cười tự giễu

Giang Lăng nghi ngờ nhíu mày: “Em cười gì?”

Tôi không né tránh ánh mắt anh ta nụ cười phóng túng xen chút châm biếm:
buồn cười thì phải cười thôi chứ Anh Giang à bất kể chúng ta có ly hôn hay không giữa chúng ta không tồn tại cái gọi là hoài niệm Anh chẳng hiểu gì về tôi còn tôi chẳng hứng thú nhắc lại quá khứ liên quan đến anh”

Dứt lời tôi mặc kệ vẻ muốn nói lại thôi của anh ta lên xe đạp ga phóng đi

Về đến nhà rửa mặt rồi đổ xuống giường sự xuất hiện của anh ta như lật lại những thước phim cũ

kết hôn tôi cố làm vợ tốt, mẹ tốt nhưng giây nào được sống là chính mình

Sáu ở nước ngoài tôi hiếm về quá khứ
Phần lớn thời gian bù lại đời mạo hiểm tôi từng đánh mất

Nhưng giờ anh ta lại kéo tôi trở về những ký ức tôi đã cố quên

Tôi ôm chặt chăn xoay mệt mỏi ngủ thiếp

Nửa đêm tiếng chó nhà hàng xóm sủa inh ỏi làm tỉnh giấc
Bóng dáng lạnh lùng của Giang Lăng và ánh đề phòng của Giang tan biến khỏi mộng

Tôi khoác áo bước đến cửa sổ
Không ngờ thấy Giang Lăng đứng trước cửa nhà tôi chiếc áo khoác đen

Mùa đông Nepal âm hai mươi ba mươi độ
Đứng vậy đêm chắc thành tượng băng mất

Không anh ta định làm gì nhưng tôi vẫn mở cửa mời
Tôi không muốn có xác chết đóng băng ngay trước nhà mình

hơi ấm lò sưởi tôi đưa anh ta tách cà phê
Ngón tay anh đỏ ửng run rẩy mãi mới khẽ cười: “Cảm ơn”

Tim tôi khẽ run
Giang Lăng hiếm cười với tôi đa phần lạnh nhạt

Tôi cau mày lạnh : “Anh rốt cuộc muốn gì?”

Anh ta cúi mắt hàng mi phủ sương tan thành giọt nước run nhẹ:
“Tôi muốn sao chúng ta ly hôn?”

Tôi gương mặt thản nhiên xen lẫn hoang mang của anh
lòng chua xót trăm vị

Thì đó anh ta thật sự không
Tôi thở hơi hối hận đã cho anh bước :
“Anh không lý do ly hôn là gì sao?”

Giang Lăng khựng lại ánh mắt hiếm hoi lạc hướng

Anh ta luôn thuận buồm xuôi gió thờ ơ với xung quanh
Cứ nghĩ mọi thứ phải chạy theo quỹ đạo mình vẽ
tôi là biến số duy nhất

Hốc mắt tôi hơi nóng nhưng tôi nhanh chóng nuốt xuống:
“Trước ly hôn tôi nhắc anh vô số lần
anh và Tiểu đều thích
Tôi chấp nhận ly hôn buông quyền nuôi con đi tay trắng tài sản chuyển tên Tiểu coi như phí nuôi dưỡng
Những lời đó tôi nói từng chữ anh còn không?”

Anh ta siết cốc lại nhíu mày
mắt mờ mịt
Rõ ràng… không

Tôi phải hiểu
Anh từng nghiêm túc lắng tôi như vợ
đó tôi là hình nhân thay việc nuôi con dọn nhà và chăm sóc

Anh cúi buồn bã và áy náy:
“Xin … Tôi thật sự không đó tôi bận Nhưng vậy mà em ly hôn? Tôi không thể chấp nhận”

Tôi nhấp cà phê nhướn mày:
“Ồ? Vậy còn mùi nước hoa trên áo anh mỗi tối anh về thì sao? Lý do đó đủ ?”

Anh ta sững lại kinh ngạc lắc :
? Em ly hôn cô ấy?”

điệu còn như không thể tin nổi hơn cả anh không tôi nói

Tôi lạnh nhạt gật:
“Mỗi ngày anh mang mùi cô ta về nhà Tiểu mở miệng là muốn cô ta làm mẹ mới
Anh nghĩ tôi còn muốn níu cái danh ‘phu nhân thiếu tướng’ không ai coi gì đó hả?
Làm con búp bê trưng bày? Tôi không làm được”

Lông mi anh run khẽ như đâm trúng
anh từng nghĩ tôi sẽ nói như thế
Hoặc anh vốn không để tâm cảm xúc của tôi
muốn “tổng kết kinh nghiệm thất bại”

Nhưng với tôi điều đó quá thừa thãi
Anh yêu sinh nhật cô ta chuẩn quà cô ta nói
Tình yêu của anh từng dành cho tôi

Bốn giờ rưỡi sáng cơn buồn ngủ ập đến tôi chuẩn tiễn khách
Thì anh nói rõ ràng trầm thấp:
“Xin

Tôi sững
Anh tôi chăm chú lặp lại:
“Xin Tôi không chi tiết đó khiến em đau như vậy Là của tôi”

Tôi bật cười
Khiến Giang Lăng phải cúi xin coi như hiếm lắm

Nhưng cảm giác trống rỗng lại tràn lên
Hóa nếu thẳng cuộc hôn nhân đó anh thấy tôi ấm ức

Tôi xoa ngực cảm giác nghẹn kia tan đi phần nào
tôi thật sự đã buông được quá khứ

“Nhưng tôi không ngoại tình, không thích
Anh đột nhiên nói mắt ánh lên hối xen nhung
“Chăm cô ấy là di nguyện của anh trai tôi
khác gọi cô ấy ‘Giang phu nhân’ tôi không sửa
nếu anh tôi còn sống cô ấy vốn nên là đó”

Tôi phẩy tay: “Không quan trọng nữa”

Anh như đâm tim mắt hiện rõ nét tổn thương:
“Không… đó rất quan trọng
Em rời đi sáu tôi và Tiểu rất em
Tôi muốn xóa hiểu lầm để em trở về nhà”

Tôi bật cười
Anh muốn tôi quay về?

Tôi chờ mười để có tự do
Sao lại trở về làm bảo mẫu miễn phí và ô sin tình nguyện?

“Tôi cực khổ ly hôn có được sự nghiệp rồi quay về làm gì?
Anh áy náy với anh trai muốn chăm , đó là của anh
Đừng kéo tôi Tôi không nợ ai nhà các anh cả”

Tùy chỉnh
Danh sách chương