Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ thì tốt quá…” Tôi vỗ ngực, nhưng trong lòng là nụ lạnh.
Chắc chắn là kiệt tác Mẫn.
“Bố, , giờ chị Mẫn , con nghĩ con nên ra ngoài ở thời gian.”
gật đầu ngay: “ , có con ở đây, chị Mẫn tự nhiên.”
chau mày: “ con định đâu?”
“Con muốn lên thăm anh , lâu anh gửi thư , con thấy lo.” Tôi thuận miệng nói dối.
Mối quan hệ giữa tôi và An, người anh đang lao động ở nông thôn, vốn chẳng hề thân thiết.
Hắn luôn cho rằng tôi cướp tình thương , thậm chí từng chỉ thẳng mặt tôi mắng: “Đáng lẽ đứa xuống nông thôn là mày!”
Mẫn nhanh nhảu chen vào: “Hay để em viết thư cho anh nhé? Hồi nhỏ bọn em thân nhau lắm.”
Tim tôi khẽ thắt lại, tôi liếc nhìn nhưng sắc mặt ông vẫn dửng dưng.
Tôi nhớ như in, ngày mới nhà này, tôi hỏi Mẫn, An phỉ nhổ: “Biết nó mất tích lôi mày , thà dìm c.h.ế.t nó trong bô cho .”
Ngoài mặt, tôi vẫn mỉm : “ thăm anh có quà chứ ạ, vẫn như mọi thôi.”
Nghe , liền đáp: “Bố chuẩn bị cả .”
Bàn tay tôi siết chặt phong thư dày cộm, luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Cả đêm qua tôi , ai hỏi .
Có lẽ họ sớm biết, chỉ là chẳng buồn bận tâm.
Khi tôi xách vali cùng giấy tờ và số tiền tiết kiệm ít ỏi mình xuống nhà, cả ba người họ đều sững sờ.
[ – .]
“Sao lại gấp con?” nhìn tôi dò xét.
Tôi nở nụ tiếc nuối: “Anh lao động sắp tròn hai , con muốn đúng ngày để tạo bất ngờ cho anh.”
Mẫn bĩu môi: “ cuốc đất cần kỷ niệm ngày tháng à?”
“Đây là lời hẹn giữa em và anh .” Tôi cố ý lắc nhẹ chiếc túi.
“Hơn nữa, em muốn báo cho anh tin vui là chị nhà.”
bỗng đập đùi cái “bốp”: “Đợi chút, bố lấy thêm cho con ít phiếu lương thực.”
nắm tay tôi, thở dài: “Uyển Thanh, đừng trách thiên vị, Mẫn Mẫn chịu khổ mười ở bên ngoài …”
“Con hiểu , .” Tôi cụp mắt, trong lòng lại khẩy.
Đúng lúc đó, Mẫn chạy bổ vào phòng lao ra: “ Uyển Thanh! Giấy báo trúng tuyển em đâu?”
“Em cất kỹ .” Tôi điềm tĩnh đáp.
“Em muốn mang cho anh xem, để cổ vũ anh sau cố gắng thi đại .”
Nực .
An dốt mức chép bài tôi chép sai hàng, tốt nghiệp cấp ba với tổng điểm 76.
Hồi nhỏ, chính anh lười , bắt tôi làm bài tập thay.
ruột tôi nghèo nỗi bán con, lấy đâu ra tiền cho tôi ăn ? Chính tôi dụ dỗ anh : “Anh cho em , sau này em sẽ làm bài giúp anh nhiều hơn.” Nhờ vài lời nói tốt anh tôi mới trường, và cày cuốc làm bài thay cho anh suốt những tháng đó.
Tiếc là cứ vào phòng thi là anh lại lộ tẩy, tôi thì luôn viện cớ “thi xong bị choáng” để che đậy.
vẫn dặn dò: “Lên đó con nhớ khuyên nhủ anh đấy nhé.”
Tôi cúi đầu, vân vê vạt áo: “Nếu anh đồng ý, con sẽ nhường suất đại này cho anh ạ.”
Mẫn lập tức phản đối kịch liệt: “ ! Anh là con , em là con gái, làm sao thay thế ?”